Đã hơn 3 tháng sau khi Lục Cảnh Bắc cắt đứt liên lạc với Hà Uyên Nhi.
Hà Uyên Nhi cũng nhanh chóng tổ chức đám cưới sau đó cùng chồng bay ra nước ngoài.
Hai người sạch sẽ cắt đứt quan hệ với nhau.
Lục Cảnh Bắc vẫn giống như thường không đóng phim thì đi đóng quảng cáo hoặc dự tiệc gì đó của giới thượng lưu.
Hôm nay Lục Cảnh Bắc có một cảnh quay thực tế khá nguy hiểm.
Địa điểm là một vách núi cao ở vùng nông thôn xa xôi.
Đoàn phim chọn nơi này để quay phần là do yêu cầu cảnh quay phần còn lại là do Ảnh đế Lục muốn.
Nói là lâu rồi chưa được trải nghiệm không khí trong lành ở vùng quê yên tĩnh.
Vậy nên đoàn phim quyết định đến đây quay cảnh.
Lúc này trời đã chập tối Lục Cảnh Bắc đứng trên vách núi trên người có mang thêm đồ bảo hộ chuẩn bị thực hiện cảnh quay.
Đây là một cảnh quay nhảy dù trên cao.
Người như Ảnh đế Lục đây khi đóng những cảnh quay nguy hiểm hoàn toàn có thể dùng diễn viên đóng thế để thực hiện nhưng Lục Cảnh Bắc lại không làm vậy.
Anh là một Ảnh đế thực lực hàng thật giá thật.Những cảnh quay có thể làm được thì hoàn toàn không cần tới diễn viên đóng thế.
“CẢNH BẮC, SẴN SÀNG CHƯA?” Đạo diễn ngồi cạnh máy quay hô lên hỏi.
Vách núi lúc này có gió lớn thổi vù vù át đi tiếng gọi của đạo diễn phải gọi thật lớn.
“ĐƯỢC RỒI.
CÓ THỂ BẮT ĐẦU.” Lục Cảnh Bắc lắc lắc balo sau lưng, sau khi xác định đã chắc chắn thì đáp lại đạo diễn.
“TỐT LẮM.
TỔ QUAY PHIM CHUẨN BỊ.
3 2 1 DIỄN.” Đạo diễn hô lên một tiếng thật lớn.
Lục Cảnh Bắc từ xa lấy đà chạy rồi tung người nhảy khỏi vách núi.
Máy quay của tổ quay phim lập tức theo sát bước chân của anh tới khi người nhảy ra khỏi vách núi.
Trên trời cũng lập tức có flycam đuổi theo bắt kịp từng khoảnh khắc.
Cảnh quay này vừa nguy hiểm vừa tốn thời gian nên chỉ được phép quay một lần duy nhất để tiết kiệm thời gian cũng như sức lực của diễn viên.
Cảnh quay lại rất nguy hiểm nên không thể quay đi quay lại nhiều lần được.
Vì vậy không được phép thất bại.
Mọi việc diễn ra đều rất thuận lợi.
Lục Cảnh Bắc rơi xuống từ độ cao mấy trăm mét cũng không hoảng sợ bởi vì sau lưng anh đã có dù.
Thế nhưng khi chuẩn bị bung dù thì Lục Cảnh Bắc mới phát hiện ra điều không đúng.
Chốt bung dù bị kẹt không thể bung được dù.
“Chết tiệt.” Lục Cảnh Bắc tức giận mắng một câu tay vẫn cố gắng nhấn chốt bung dù.
Sau bao nhiêu lần thất bại cuối cùng cũng dù cũng được bung lên.
Thế nhưng lúc dù được bung ra đã lỡ mất thời gian tốt nhất.
Cả người và dù lệch ra khỏi quỹ đạo bay ban đầu mà rẽ sang hướng khác.
Flycam bay trên cao hình như cũng nhận ra sự khác thường.
Nhân viên kỹ thuật điều khiển flycam cố gắng bay tới gần hơn nhưng rất khó vì flycam có tầm bay hạn chế nếu vượt qua tầm bay flycam sẽ mất tín hiệu mà rơi xuống.
Trời đã dần tối tầm nhìn cũng không còn quá tốt như ban ngày nữa flycam quay lại cũng không quá rõ ràng.
“ĐẠO DIỄN, XẢY RA CHUYỆN RỒI.
DÙ BAY RA KHỎI QUỸ ĐẠO.” Nhân viên kỹ thuật nhận ra không ổn vội hét lên với đạo diễn.
“CÁI GÌ.
BAY RA KHỎI QUỸ ĐẠO?” Đạo diễn bắn người lên khỏi ghế chạy tới chỗ máy quay đang thu trực tiếp hình ảnh từ flycam xem.Lục Cảnh Bắc cùng với chiếc dù bay đã lệch qua một hướng khác.
Thật không may đó lại là hướng gió đẩy vào thung lũng sâu.
Điểm hạ cánh nhảy dù là một bãi đất trống cách đó cả mấy kilomet.
“CHẾT TIỆT.
MAU LÊN GỌI BÊN DƯỚI ĐÓ LẬP TỨC ĐI TÌM.
CẢNH BẮC CÓ THỂ GẶP NGUY HIỂM.” Đạo diễn hét lên một tiếng cả máy quay cũng không cần mà chạy xuống núi.
Đường lên núi đã khó nên chỉ có đạo diễn cùng hai nhân viên tổ quay phim và nhân viên kỹ thuật.
Cả Lục Cảnh Bắc tổng chỉ có 5 người.
Bây giờ có chạy xuống cũng không kịp.
Chỉ có thể gọi đội tiếp viện bên dưới đó đi tìm trước để đảm bảo an toàn cho người.
Ảnh đế Lục lúc này đúng là không khả quan chút nào.
Dù gặp sự cố đã không thể bung kịp thời còn gặp phải gió lớn, Cả người cả dù bị thổi bay theo hướng thung lũng.
Dù mắc vào ngọn cây rách một lỗ lớn thoát gió.
Cả người lảo đảo rơi xuống.
Lục Cảnh Bắc tuy đã có không ít kinh nghiệm nhảy dù gặp trường hợp này cũng trở nên hoảng loạn.
Nếu dù đáp xuống chỗ nào tốt chút còn đỡ, nếu mà không may đu trên ngọn cây hoặc đập vào đâu đó thì bản thân đúng là gặp nguy hiểm lớn.
Va chạm từ độ cao mấy chục mét nhẹ thì gãy xương mà nặng thì tính mạng cũng có thể đi chỗ Diêm vương báo danh luôn.
Phải nói là hôm nay Lục Cảnh Bắc ra ngoài chắc chắn không xem giờ hoàng đạo.
Chiếc dù bị cành cây đâm cho nát bung bét không có chút tác dụng nào nữa.
Mà thung lũng này toàn là cổ thụ cao trên 10m còn có cây cao tới 20m 30m.
Cuối cùng ở độ cao khoảng 7-8m Lục Cảnh Bắc mất đi lực cản gió từ cái dù nát rơi tự do xuống.
Cả người lại càng không may lúc lao xuống mặt đất ở độ cao đó một bên chân do va chạm bất ngờ bị gãy.
Biết bản thân lành ít giữ nhiều anh đã lấy hai tay ôm lấy đầu rồi nhưng vẫn bị va đập mạnh tới mức ngất luôn tại chỗ.
Tới mức này chỉ có thể nói Ảnh đế Lục hôm nay thật sự đen không còn chỗ nào sáng nổi nữa.
Không biết nằm đó bao lâu cuối cùng ông trời cũng không để Ảnh đế Lục bỏ mạng nơi rừng sâu này.
Một cô gái đi hái thuốc đi qua đã phát hiện.
“Anh ơi, này anh gì đó ơi.
Anh có sao không?” Cô gái từ xa rọi đèn pin đi ngang nhìn thấy một người nằm bất tỉnh trên đất đã tiến tới xem tình hình.
Vì không biết Lục Cảnh Bắc còn sống hay không nên thử lay lay gọi.
“Này anh, tỉnh lại, mau tỉnh lại…” Sau vài lần cố gắng gọi cuối cùng người cũng tỉnh lại.
Lục Cảnh Bắc lúc này đầu óc mơ hồ nhìn gương mặt cô gái mờ mờ trước mặt mà nhíu mày.
Ánh đèn soi thẳng mặt làm anh không thể mở được mắt.
Cô gái thấy anh nheo mắt cũng nhận ra vội chuyển hướng ánh đèn sáng chói qua bên cạnh.
“Này anh, có sao không?” Cô gái nhìn bộ dạng chật vật của Lục Cảnh Bắc cũng chỉ biết hỏi trước rồi tính tiếp.
“Đầu hơi đau với một bên chân hình như gãy rồi.” Lục Cảnh Bắc cũng biết tình cảnh bản thân không tốt.
Thử cử động một chút thì cảm giác đau buốt ở chân trái chuyền tới.
Chắc là do vừa rồi anh tiếp đất đã bị chấn gãy rồi.
“Gãy chân sao? Vậy thì không ổn rồi.
Thung lũng này vị trí thấp nên điện thoại không có tín hiệu.
Nơi này cũng xa khu dân cư.
Phải làm sao đây chứ.” Cô gái lấy đèn soi vào chân anh xem một chút.
Xác định đúng là gãy chân thì lo lắng nói.
“Đầu rất đau.
Cô giúp tôi xem một chút có sao không, tôi nhìn không được, cảm giác ẩm ướt hình như chảy máu.” Lục Cảnh Bắc cũng không hoảng sợ mà bình tĩnh nói với cô gái giúp mình kiểm tra trước.
Chỉ khi xác định được hoàn cảnh bản thân mới có thể tính toán các bước tiếp theo.
“Ồ được.
Trước hết tôi giúp anh ngồi dậy để tôi kiểm tra một chút.
Anh ngồi được chứ?” Cô gái gật đầu thả cái túi trong tay xuống rồi vòng qua sau anh.
Nhận được cái gật đầu từ Lục Cảnh Bắc thì bắt đầu giúp anh nâng người ngồi dậy.
“Bị thương rồi.
Vết cắt khá lớn chắc do đá sắc tạo thành.
Trước tiên anh nhịn đau một chút tôi băng lại cho anh, vết thương vẫn còn đang rỉ máu.” Cô gái cầm đèn pin soi kĩ một vòng kiểm tra rồi nói.
“Cô có thể làm được chứ?” Lục Cảnh Bắc hỏi lại.
Cô gái nhìn có vẻ còn rất trẻ chỉ sợ không biết cách sơ cứu.
“Biết chứ, anh yên tâm.
Tôi là bác sĩ mà.” Cô gái tự tin nói rồi bắt đầu lấy trong túi áo ra một cái hộp nhỏ bên trong có một vài vật dụng cần thiết để sơ cứu.
“Bác sĩ sao? Có vẻ số tôi chưa tận nhỉ.” Đến lúc này rồi mà Ảnh đế Lục vẫn rất lạc quan.
“Chắc chắn không chết.
Nếu để anh chết thì cái danh bác sĩ này của tôi đúng là vô nghĩa rồi.” Cô gái cười đáp.
Cũng may thầy cô từng nói “thân là một bác sĩ, nhất là bác sĩ khoa ngoại thì dụng cụ y tế cần thiết nhất định không được rời khỏi người.” Chính vì vậy mà cô về quê cũng cầm theo một bộ bên người.
“Vậy phải cảm ơn cô rồi.”
“Nói ít một chút, anh mà cử động đau đừng kêu tôi.”