Sau sự việc lần đó Lăng Vân cũng không tùy tiện nhận lời rủ đi chơi của đám bạn, Lăng Kì Huyên cũng dạy cô bé vài trò đấm đá tuy không có giá trị vũ lực cao nhưng cũng đủ
Bệnh viện Hạnh Phúc nhận một đoàn thực tập sinh từ các trường y học tiếng của thành phố về để bọn họ làm quen với công việc và môi trường làm việc sau khi bọn họ tốt nghiệp.
Nếu có thực tập sinh xuất sắc sẽ được tuyển thẳng vào bệnh viện làm nhân viên chính thức.
Lăng Kì Huyên cũng không quá để ý đến việc này, nhưng cái tên Trình Thanh Thu kia lại quẳng cho cô năm đứa với lí do là cô là một bác sĩ giỏi, lại còn du học nước ngoài nên chắc chắn có thể làm tốt việc này.
Vốn Lăng Kì Huyên có ý định phản đối nhưng cái tên viện trưởng kia lại nói đó là ý của Đoan Mộc BOSS, cô còn có thể làm gì, chỉ có thể chấp nhận.
Gần đây Đoan Mộc Hạo Huyền có chút lạ, cứ đi sớm về muộn cũng không đi làm cùng cô nữa, lại hay ẩn ẩn hiện hiện, không phải là có bạn gái rồi đó chứ.
Nghĩ đến Đoan Mộc Hạo Huyền có bạn gái, không hiểu sao Lăng Kì Huyên cảm thấy có chút mất mát nhưng cô cũng không quá dể ý đến cảm giác này chỉ nghĩ là mất mát khi bạn bè dành nhiều thời gian gian cho bạn gái mà bỏ quên bạn bè là mình.
Lăng Kì Huyên lạnh mặt nhìn hai nữ ba nam trước mặt.
Đây là đám thực tập mà Trình Thanh Thu đẩy qua, nhìn cũng chả có gì ghê gớm chẳng qua mặt đẹp một chút, con nhà có gia thế một chút thôi vậy mà dám nhìn cô bằng cái ánh mắt khinh thường đó.
Cô ghét ánh mắt người khác nhìn cô như vậy nhìn mà muốn chọc mù mắt những kẻ đó luôn.
Ra vẻ cho ai coi chứ.
"Nhìn cái gì chưa thấy mĩ nữ bao giờ sao, tôi nói cho mấy cô mấy cậu biết tôi mặt kệ gia thế của các người thế nào địa vị ra sao.
Bây giờ tôi là giáo sư hướng dẫn trực tiếp cho các người tôi cần có sự tôn trọng, còn nữa thu lại cái ánh mắt đó của các người đi tôi không thích bị người khác nhìn như vậy".
Lăng Kì Huyên lạnh giọng nói.
Năm người sững sốt, không phải là họ chưa từng nghe nói danh tiếng của Lăng Kì Huyên nhưng họ lại không ngờ được Lăng Kì Huyên sẽ nói như vậy, vốn tưởng là sẽ có một màn ra oai phủ đầu chứ, ai dè...!.
Lăng Kì Huyên dặn dò trợ lí của mình đưa đám người đi đi làm quen với bệnh viện rồi xoay người bước đi.
Chỉ là Lăng Kì Huyên không chú ý đến một ánh mắt từ đầu đến cuối luôn dừng cho người cô.
Ánh mắt đó từ khinh bỉ lại chuyển thành hứng thú tìm hiểu.
Đoan Mộc Dao nhìn hướng Lăng Kì Huyên bước đi mà nâng lên khóe môi, Lăng Kì Huyên a.
Đoan Mộc Dao nghe nói anh mình có một vị hôn thê "rất cực phẩm" cho nên nhân đợt thực tập lần nài nỉ anh trai mình vào Hạnh Phúc thực tập lại không ngờ lại bị đẩy vào tay "chị dâu" thật là kinh hỉ.
Lăng Kì Huyên nhìn hồ sơ của đám thực tập sinh, chú ý đến một cái tên.
"Đoan Mộc Dao sao, không phải là chị em gì của hắn đó chứ".
"Cốc, Cốc".
Đang suy nghĩ thì bị tiếng gõ cửa ngắt ngang Lăng Kì Huyên cũng chẳng thèm quay lại cái vấn đề không liên quan đến mình đi.
"Vào đi, có chuyện gì sao?".
"Trưởng khoa viện trưởng mời cô qua phòng họp ạ".
Y tá mới bước vào nói.
"Đã biết".
Lăng Kì Huyên cùng vị y tá kia đi qua phòng hội chuẩn, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, là một bệnh nhi bị hở van tim 2 lá 4/4 hiện đang ở mức độ rất nguy hiểm cần phải phẫu thuật.
Nhưng bệnh nhi kia lại không muốn phẫu thuật khóc nháo không ngừng nó nói muốn cô bác sĩ lúc trước bảo nó uống thuốc phẫu thuật nó mới chịu.
"Nhóc đó là nhóc lúc trước cô dụ uống thuốc lần trước đấy".
Trình Thanh Thu nói.
"Cho nên".
"Cho nên cô sẽ là bác sĩ chính thực hiện ca phẫu thuật này sẵn tiện cho đám thực tập của cô mở rộng tầm mắt luôn".
"Mặt dù là khoa tổng hợp nhưng chuyên khoa của tôi không phải khoa tim mạch".
Lăng Kì Huyên đen mặt nói cô mới không muốn làm bảo mẫu của trẻ nhỏ đâu.
"Trưởng khoa Lăng không phải lúc trước Nam Cung Hạo Thần cũng không phải là chuyên khoa của cô sao, cô cũng làm rất tốt mà".
Trình Thanh Thu cười cười nhìn Lăng Kì Huyên nói.
"...".
Là lỗi của, là tôi lúc đó nhiều chuyện xen vào cuộc phẫu thuật của Will.
"Cứ quyết định vậy đi cô sẽ là bác sĩ chính thực hiện ca phẫu thuận thuật này.
À phải rồi Nam Cung Hạo Thần ngày mai sẽ xuất viện đó cô không đi ôn chuyện với anh ta một chút sao?".
Trình Thanh Thu cười như không cười nhìn Lăng Kì Huyên, bộ dâng đó trong mắt Lăng Kì Huyên nhì như thế nào cũng là thiếu đánh.
"Anh thiếu đánh đúng không, sao lúc trước tôi không biết anh nói nhiều như vậy".
Lăng Kì Huyên liếc hắn một cái rồi "Rầm" một tiếng đóng cửa ra ngoài.
Trình Thanh Thu sờ sờ mũi, tôi có nói gì sai sao tôi là là tốt bụng nhắc nhỡ cô ta thôi mà, đúng là làm người tốt thiệt khó.
Cái tên Đoan Mộc chết tiệt đó mấy ngày nay lại chơi trò mất tích, mau về trấn áp vật nhỏ của anh đi.
Thật ra cũng oan cho Đoan Mộc Hạo Huyền hắn nào có chơi trò mất tích.
Hắn là bị thái thượng hoàng triệu về chủ trạch.
Ông nội hắn nghe nói hắn có một vị hôn thê đã suốt cả ruột triệu hắn về hỏi cho ra lẽ, hắn biết là ông nội hắn muốn bồng cháu thôi mà vị hôn thê của hắn trước đó danh tiếng không được tốt cho lắm nên ông nội mới triệu hắn về hỏi chuyện..