--Phạm Gia, thì ra là bà ta sao? Hưm, trái đất này đúng là thật nhỏ bé mà- Mặt Nó đanh lại lạnh lùng.- Tiếp đi…
_Dạ, hai người này cặp bồ với nhau được một năm thì sảy ra sự cố như chị nói, đó là gây tai nạn với một người đàn ông rồi, do hoảng sợ lên hai người đã bỏ trốn, sau đó bán lại chiếc xe cho một người khác, người này em không biết rõ lắm. Hai năm sau đó thì Nguyễn Kim về làm cho Lý Hoa Thành, là cha nuôi của chị hiện giờ đó…
--Được lắm, đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Lão Kim xem ra lần này bằng mọi giá tôi phải thắng ông mới được, mạng sống của ông sẽ là của tôi. Đồ ác nhân…-Mắt Nó long lên vì tức giận, tay đập mạnh xuống bàn khiến hai cô bé cũng phải giật mình.
_Chị có cần chúng em giúp gì nữa không ạ???
--Uhm, hai em làm tốt lắm. Ngày mai thu thập cho chị đủ mọi chứng cứ liên quan đến tập đoàn Phạm Gia. Còn giờ về nghỉ đi để chị tính tiếp.
_Dạ.
Trong đầu Nó đang nhen nhóm những phương án trả thù thâm độc nhất, bà cô thân yêu tôi sẽ có món quà đặc biệt dành cho bà và cả ông già đó nữa[Ông nội Nó í]….- Nó nhếch mép.
_Cậu chủ, cậu chủ lại say rồi. Sao thế này…-Tiếng Vú Năm hốt hoảng.
--Vú để đó con- Từ trên lầu bước xuống Nó đã thấy hắn nằm lăn lóc dưới sàn nhà. Nó cầm nguyên một ly nước tạt vào mặt hắn rồi rủa xả…
Lẽ ra tôi không quan tâm đến những việc anh làm nhưng như thế này là quá lắm rồi đó. Vú Năm già yếu thế này còn bắt Vú phục vụ anh thế này nữa sao…
_Cô chủ, cô chủ đừng làm vậy. Tôi không sao mà.
-Cô là cái quái gì mà dám chửi tôi, cô chẳng qua chỉ là vợ trên danh nghĩa. Cô chẳng có quyền gì mà xía vào chuyện của tôi…Cô đã bao giờ biết quan tâm đến tôi chưa? Ngay cả người cô tôi còn không được phép trạm vào cơ mà…Hưm tôi chán kiểu vợ chồng thế này quá rồi, chúng ta li dị đi…
_Cậu chủ, cậu say quá rồi để tôi đỡ cậu lên phòng.- Vú Năm hấp tấp đỡ hắn lên phòng, nhìn mặt Nó Vú biết là Nó đang rất giận dữ.
--Vú cứ để anh ta nằm đó đi- Mắt Nó đỏ hoe, Nó khóc vì hắn sao? Thật khó tin quá. Cố cho nước mắt không rơi xuống Nó quay mặt đi dấu Vú Năm.
_Cô chủ, tôi biết cô quan tâm đến cậu ấy. Cô đừng cố kìm nén cảm xúc của mình nữa, hãy sống thật với bản thân cô đi.
--Con không sao đâu Vú, Vú để con đưa anh ấy lên phòng cho. Vú đi nghỉ đi.
_Vâng, chào cô chủ.
Lại như hôm qua Nó chăm sóc cho hắn từng li từng tí, lại đặt lên môi hắn một nụ hôn….Rồi bước về phòng…
Còn hắn, hắn cảm nhận được một đôi tay mềm mại ấm áp đang chăm sóc cho hắn, nhưng sao mắt hắn không mở được ra thế này, Hắn đang say và hắn chỉ muốn ngủ….
………………………………
Ngày hôm sau Nó đã có trong tay mọi bằng chứng có thể khiến cho tập đoàn Phạm Gia phá sản, ngấm ngầm mua hết các cổ phiếu của Phạm Gia Nó đã nắm chắc phần thắng…
***Tin tức đáng chú ý, tập đoàn Phạm Gia lớn mạnh đã bị lật đổ trong một ngày, theo như chúng tôi được biết tập đoàn có một cổ đông lớn dấu mặt đã đứng lên mua toàn bộ cổ phiếu của Phạm Gia trôi nổi trên thị trường ' có khả năng người này sẽ thay ông Phạm Hàn Tuyên nắm giữ chức chủ tịch tập đoàn Phạm Gia….
_Chị chúc mừng chị.
--Chị phải cám ơn hai em mới đúng- Nó nở nụ cười chiến thắng.
_Chị, tiếp theo chúng em phải làm gì?
--Điều tra cho chị về bộ trưởng bộ thương mại, xem làm cách nào có thể gặp trực tiếp được ông ta.
_Dạ.
………………..
Tối….
-Băng Băng anh cần nói chuyện với em.
--Ủa, sao bữa nay anh về sớm vậy? Không đi uống với cô Hera nữa sao?- Giọng nó mỉa mai.
-Em thật quá đáng, anh đi làm từ sáng đến khuya mới về mà em không được một lời hỏi han, chăm sóc. Em là vợ kiểu gì vậy?- Hắn tức giận.
--Anh nghĩ lại đi, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Mà hôm qua em nhớ không nhầm thì anh còn nói muốn li dị với em nữa mà…
-Sao, anh nói thế hồi nào? Chắc tại anh say quá cho anh xin lỗi.
--Không cần, em và anh không ai liên quan đến ai. Anh cứ làm mọi việc anh thích ngay cả việc cặp bồ với cô Hera gì đó, em không hề quan tâm đâu.
-Em….-Tức tối hắn bỏ đi.
…….-Hera, em rảnh không chúng mình đi uống rượu.
_Vâng, em rảnh. Anh đến nhà đón em đi.
…….
_Sao vậy, bữa nay lại có chuyện gì buồn à? Em đã nói mà chỉ có em mới làm cho anh vui được thôi.
-Em đừng nói nữa được không? Để anh yên.- hắn say sỉn đầu gật gù.
_Anh say rồi, đi về với em nào….
………………