Chương 12:
5 năm trước:
‘’Khánh Nam là mẹ đây”
“Khánh Nam, mẹ là mẹ của con đây”
“Khánh Nam,tỉnh dậy đi con”
“Tỉnh dậy nghe mẹ nói xin lỗi con đi mà”
“Dậy đi,con dậy ngay.đừng ngủ nữa mà”
Đùng…..Đùng….Đùng…..
Tiếng súng vang dài làm náo loạn cả đất trời.
Một người phụ nữ với đôi mắt màu xanh lá cây cùng với những giọt nước mắt trong veo không ngừng rơi xuống,từ từ ngã xuống,đôi mội khẽ nhìn cậu con trai đang nằm bất động trước mặt,đôi môi khẽ mấp máy:
“Mẹ xin lỗi con…..Mẹ yêu con Khánh Nam”
………………………………................
Mồ hôi làm ước đẫm cả áo,cậu lại mơ thấy giấc mơ kì lạ ấy nữa rồi.Gì chứ,mẹ cậu bỏ cậu đi sao,vào năm năm trước sao.Không!mẹ cậu còn sống!còn sống!.....
“Cái giấc mơ qái quỷ này thật khó hiểu”
Một người con gái với mái tóc màu đỏ.Đôi chân trần ấy từ từ bước vào phòng,đi vào không một tiếng động.Đặt chiếc khay đồ ăn xuống quay lưng.…và bước đi.Để lại người con trai cảm thấy lại lẻ loi và bất hạnh..
Đôi chân trần đi từ từ trên hành lang rộng…...đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa săm.….tìm kiếm nơi có sự hạnh phúc…bình yên….nơi có một bậu trời rộng lớn.….và dưới bầu trời ấy..….Có một ngôi nhà nhỏ…...xung quanh là một vườn hoa dại đủ màu sắc và có cả bồ công anh……Và có cả một người con gái.…..ngồi dưới bãi cỏ…..Thật yên bình!.........NHưng tìm hoài….…KHông Thấy…...!!!!!
Đi một lúc thì nhìn thấy…...trước mặt là một vườn hoa đủ loại.…..có cả Bồ công anh nữa…….đôi chân từ từ đi vào đó…...đôi bàn tay khẽ sờ vào những cánh hoa mềm mại.….đôi mắt màu xanh nước biển từ từ ngước lên nhìn trên bầu trời to lớn kia…...Và trên bầu trời to lớn ấy….có những vì sao đnag tỏa sáng khắp nơi….Và trong đó có cha mẹ cô…...đang mỉm cười nhìn cô…...Rồi chợt,đôi môi người con gái ấy khẽ cười nhẹ,mái tóc đỏ dài đang bay phấp phới trong gió….cùng với bộ váy trăng tinh khôi……trông như một…...Thiên thần thực thụ….!!!
Những hình ảnh ấy đã được người con trai ngồi trên chiếc xích đu với chiếc áo sơ mi trắng đơn giản,mái tóc xanh rêu cùng với đôi mắt xanh lá cây…..đã ghi nhận hết vào bên trong bộ não…..Tức giận?KHó chịu?vui?hay hạnh phúc?......Chả có gì cả..…..vẫn vô hồn..…đôi mắt xanh lá cây ấy khẽ nhìn về nơi khác…...
“Trồng à?”-Băng, đã hỏi người con trai ấy một giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo và vô cùng thôi miên người khác.
Câu hỏi này thật khó đỡ,đến nỗi kHÁnh Nam cũng ngớ người ra,và cũng hơi bất ngờ trước giọng nói trời ban ấy.(vì quay lưng nên không thấy được mặt rồi)
“Tôi Trồng”- vẫn lạnh lùng không kém nhưng hơi nhẹ giọng một chút,chả hiểu vì sao nữa.
“Bồ Công Anh đẹp nhất”- cô vô từ sờ vào những cánh hoa,ngắm nghía,đi hết chỗ này hết chỗ khác mà không cần hỏi ý chủ nhân.
Khánh Nam lặng lẽ,bây giờ cậu mới chú ý tới người con gái ấy. Chú ý vì gì? Sắc đẹp? Giọng nói trong trẻo?....Không! chỉ là câu hơi khó hiểu vì…...người con gái ấy…....chủ động vào vườn hoa của cậu…..mà không cho phép….....
Một người con trai đang ngồi trên xích đu,tai đeo tai phone,đôi mắt đang nhìn người con gái ấy(đề phòng thôi mà).
Một người con gái,mang vẻ đẹp bí ẩn,,,,,phút chốc lại biến thành một thiên thần dưới ánh trăng soi sáng,dưới bầu trời rộng lớn vào đêm khuya…...và trong cả một vườn hoa đầy màu sắc…......
Lại một lần nữa…….....
Hai con người ấy…….......
Một Chàng trai................
Một người con gái……........
Hai phía khác nhau………...
Nhưng….......
Lại chung một cảm xúc….......
Cô đơn và hiu quạnh…….......
Hai con người ấy lúc nào cũng có cảm xúc giống nhau…....nhưng họ không thể nào biết được.
Một người coi người kia là kẻ thù
Còn người kia coi người ấy như không khí….........
Liệu họ có đến được với nhau không…......
Khi…..........
Họ không biết….............
Họ sinh ra……........
- Là 2 số phận khác nhau…........
Nhưng….............
- Định mệnh cho họ ở bên nhau…....
Liệu định mệnh ấy có vượt qua được số phận kia không???
Đọc tiếp nhé các bạn….............đón xem truyện vào mỗi ngày lịch đăng mỗi ngày 1 chap mong bạn đọc ủng hộ và giới thiệu truyện nếu thấy hay.
-------------------------------------------------------------------