Chương 14:
Cánh cửa phòng mang số 304 chợt mở ra,một người con gái có một mái tóc đen dài và mượt, đôi mắt màu vàng nhạt, khuôn mặt đang cố tỏ ra vẻ hiền dịu trong một bộ váy màu đen ngắn. Đôi chân bước đến phía một người đàn ông đang ngồi có vẻ ung dung,
- Chào con dâu tương lai- Phạm Khánh Huy cất giọng nói lên khiến người con gái trước mắt muốn lại đánh ngay nhưng vẫn kìm chế.
- Chào ba chồng tương lai ạ?- giọng cô ngọt sớt kéo dài chữ “ba chồng tương lai”
- ha ha ha…..rất tốt. Thôi ta vào thẳng vấn đề.Chắc con đã biết là con sắp cưới thăng bảo đúng không. Tiệc cưới thì vào chủ nhật tuần sau. Hai đứa cũng chuẩn bị đi .
- Dạ vâng-nói rồi cúi đầu chào rồi quay lưng bước đi.
Sau khi cánh cửa phòng khép lại, khuôn mặt hiền dịu đã trở thành lạnh băng, đôi mắt vô hồn có hằn vài tia đỏ. Đôi môi khẽ mấp máy:
“Khánh Huy.ông chết chắc rồi”rồi cô gái đó bước đi,đôi mắt đảo xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó.
- Cho hỏi cô phải là Amy không ạ- một cô giúp viếc lại hỏi
- Ừ là tôi- cô nói với vẻ giọng ngọt ngào
- Dạ phòng của cậu chủ là 302 ạ, đối diện là phòng 301 của cậu Khanh Nam ạ, ở khu 2 ạ,đi 2 dãy hành lang nữa là tới
-Cảm ơn cô-dứt lời cô bước ra đi nhưng đôi chân không có vẻ gọi là nhanh chóng,khuôn mặt lấy lại vẻ lạnh lùng.
Phòng 302:
Cánh cửa phòng mở,xung quanh cũng là một màu đen tĩnh lặng. Khẽ có một ánh đèn điện mập mờ của phòng tắm hắt ra. Amy lại ngồi trên giường,đôi mắt nhìn xung quanh đang cố tìm kiếm thứ gì đó.Cánh cửa phòng tắm chợt mở.Một người con trai thân hình cao ráo,mặt trong mình là một chiếc áo sơ mi màu đen,mái tóc ước có vài giọt nước rơi xuống khuôn mặt tăng thêm vẻ lạnh lùng,đẹp vốn có của người con trai ấy.
- Chào anh em là Amy vợ tương lai của anh đây!-cô nói với bộ mặt ngây ngô,đôi mắt trở nên hiền dịu bất ngờ,đôi môi khẽ cười ấm áp.
- Biết rồi-anh nói giọng lạnh tanh
- Sao anh lạnh lùng với em thế chứ,em là vợ anh đấy- cô giả bộ làm nũng chạy lại ôm anh
- Cô đừng nói là tôi không biết cô là ai,đến từ đâu và làm ngành gì? Mục địch cô đến đi là chỉ muốn trả thù ẹ cô thôi.Đúng chứ? vợ tương lai?
- Xem ra anh cũng tìm hiểu kĩ nhỉ- giọng nói lạnh tanh,khuôn mặt đã trở nên vô cảm
- Nhưng mà,đã diễn rồi thì phải diễn cho chót, phải phù hợp với kịch bản mà đạo diễn là cha anh đã đặt ra chứ nhỉ? Chồng Yêu?
Nói xong cô bước ra khỏi cánh cửa, vừa bước ra nhìn thấy một cô gái với mái tóc màu đỏ,thân hình nhỏ nhắn trong bộ đồ giúp việc bước vào phòng 301
Tóc đỏ? Chẳng lẽ là Băng? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại làm sao Băng có thể vào đây được chứ?
Không nghĩ nữa cô bước đi một cách lạnh lùng.
Phòng 301
Một người con gái bước vào,đặt khay đồ ăn lên bàn,nhưng lần này cô không bước đi như lần trước.Đôi chân trần bước đến bên cửa sổ,nơi một chàng trai đang ngồi đeo phone nghe nhạc.
- Rất đẹp- một câu nói,nói khác hơn là 2 từ vang lên, nói rất ư là khó hiểu. Bước ra để lại cho chàng trai cả trăm câu hỏi trong đầu
Phải nói là đây là người phụ nữ thứ 2 mà khiến cho cậu khó nghĩ đến vậy.
Gì chứ?Đẹp?Rất Đẹp?cái gì mới đẹp được chứ?haizz….Vườn hoa?Bồ công anh?À chắc là khen vườn hoa đẹp đây mà.Một thiên tài như anh mà suy nghĩ gần cả tiếng đồng hồ mới ra được cái câu nói ấy.
…………………………………………………..
12 giờ tối ở biệt thự Phạm Gia
Có một cô gái trong bộ váy màu trắng tinh khôi.Mái tóc tung bay trong gió, đang đứng quay lưng nhìn về phía bầu trời. Một chàng trai đang bước vào với chiếc áo sơ mi màu trắng. Mái tóc xanh rêu với đôi mắt vô cảm nhìn về phía trước.Đôi chân mày khẽ nhíu lại. Lại có người con gái tự nhiên vô cớ bước vào vườn hoa của anh nữa rồi. Nhưng chợt phát hiện ra!Là người con gái ấy!Tóc đỏ!Váy trắng ấy!
Cậu lại bình thản đi về phía xích đu quen thuộc,tai đeo phone đỏ,mắt cũng nhìn về nơi bầu trời. Nơi có cả hàng ngàn vì sao đang ngự trị.Đôi mắt từ từ khẽ trùng xuống rồi từ từ ssi sâu vào giấc ngủ.Được một lúc thì…..
“Khánh Nam…..Hãy tỉnh dậy…..Hãy bảo vệ người con gái đó…..hãy ở bên cạnh người con gái đó…..người mà con yêu…..nhanh lên….nếu không con sẽ….mất người con gái ấy mãi mãi….mãi mãi…..”-tiếng một người phụ nữ vọng bên tai cậu.Cậu lại gặp ác mộng nữa rồi.Là tiếng của mẹ cậu.Chẳng phải là mẹ đang ở trong lồng kính kia sao.Sao lại báo mộng cho cậu chứ.Mẹ là người thứ 2 làm cậu khó hiểu nữa rồi.
Nhớ lại lời nói của mẹ…..Giật mình….”con sẽ mất người con gái ấy mãi mãi”