Chương 25:
6 giờ sáng
-Tỉnh rồi à?- Khánh bảo cất giọng nói
-Tôi ngủ bao lâu rồi?- giọng nói đầy vẻ mệt mỏi
-Ngủ á? Vậy thì cô đã ngủ từ ngày hôm qua tới giờ rồi!!
Amy mở to mắt ngạc nhiên,ngất ư? sao cô chẳng nhớ gì hết vậy? Không hề !
-Hả?
-Không biết?
-Uk
-Cô đã ngất 2 lần rồi đấy.Bệnh gì?
-Không!
………………………………………………………
Phòng 301
Khánh Nam đang ngồi bên cửa,đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ.
Trong phòng không có một ánh sáng,tối đen,mù mịt.
Nhưng bộ não thì hoạt động hết công suất.
“ Nếu con muốn cứu mẹ con thì hãy làm như điều ta nói?”
“ Con sẽ mất người con gái ấy…..mãi mãi “
“ Khánh Nam….Đừng vì cứu một mạng người mà làm hại những sinh linh vô tội! “
Những câu nói cứ vọng bên tai cậu,không thể nào thoát ra được.Bất lực,hai tay anh ôm lấy đầu.Đau đớn!Dằn vặt!Yếu đuối!Mệt mỏi!.
Bây giờ phải làm thế nào mới đúng đây,phải làm thế nào mới phải.Một trong hai cậu phải lựa chọn cái nào?
Vì sao ông trời lại tàn nhẫn với cậu như vậy! Tại sao cậu phải sinh ra trong cái căn biệt thự này?Tại sao không phải là một căn nhà nhỏ nhưng đầy đủ tình yêu thương?Tại sao cậu phải lựa chọn? Tại sao? Ông trời đúng là không có mắt mà.!!!
Rồi người con trai ấy lại khóc.Những giọt nước mắt từ hai hàng mi dài từ từ rơi xuống.
Khóc vì là một đứa con bất hiếu!
Khóc vì có một người cha thật sự tàn nhẫn!
Khóc vì cảm thấy mình thật yếu ớt!
Khóc vì không bảo vệ được người mình yêu thương!
Khóc vì mình là một thằng tồi tệ!
Khóc vì đau! Vì nhớ! Vì thù ! Vì hận!.....
Mệt nhoài!
Liệu nếu rằng cậu sinh ra trong một thế giới khác! Hoàn toàn khác với thế giới này! Thì có lẽ cậu đã Hạnh Phúc rồi.Vì sao cậu có thể khẳng định điều đó ư? Vì chả có cái thế giới nào mà nó tàn ác hơn thế giới này!-Thế giới của bóng tối!
Chúng ta sinh ra để làm gì nhỉ? Để được yêu thương,che chở,bao bộc.
Để được phép yêu người mà ta yêu. Để được bảo vệ mình yêu thương nhất. Làm những gì mình thích.Mình mong muốn. Tự Do!
Cần địa vị-danh vọng – quyền lực thì sẽ được hạnh phúc ư?Không!Chỉ là hai bàn tay trắng mà thôi!
Dẫu biết rằng làm như vậy là sai.Dẫu biết rằng làm như vậy rất Ác độc. Dẫu biết rằng mùi máu rất tanh, rất ghê tởm.Dẫu biết rằng tiếng mưa rất cơ đơn, hiu quạnh.Dẫu biết rằng từ khi sinh ra không có sự lựa chọn. Nhưng tại sao không giải thoát.Không phải vì không muốn mà chỉ là Số Phận đã định sẵn như vậy rồi!
……..
Cánh cửa phòng chợt mở ra,một người con trai cao ráo, mái tóc màu bạch kim hòa với đôi mắt màu café . Đôi chân chậm rãi bước vào ngồi xuống bên chàng trai trước mặt.Khẽ cất giọng nói hỏi,nhẹ nhàng,trầm ấm,chứa đầy tình yêu thương:;;;;
-Vẫn khỏe chứ!
-Em khỏe!
-Anh muốn hỏi em một việc?
-………-Im lặng như chờ câu nói tiếp.
-Nếu như một người bình thường,đột nhiên bây giờ lại thường xuyên đau đầu rồi ngất đi. Đến khi tĩnh dậy thì lại chả biết mình đã ngất.Và khó thở nữa.Đó là bệnh gì vậy?
Khánh Nam nhíu mày, trong đầu cậu liền có đáp án.
-Là DFD. Ai thế anh?
-Là Amy!
Khánh Nam sửng sốt! Cậu không tin vào tai mình.Trong đầu hiện rõ tên thủ phạm là PHạm Khánh Huy.Đôi bàn chân nhanh chóng rời khỏi để lại cho người con trai kia khó hiểu?
…………………………..................
Phòng 304
Cánh cửa phòng bật mở mạnh.Người con trai mái tóc xanh rêu,đôi mắt xanh lá cây có lửa đầy thù hận.BÀn tay bóp lại kêu răn rắc.Khuôn mặt lạnh lùng tuyệt đối.Chết tiệt! Ông ta lại giết người vô tội!
Nếu ông ta không giết người liệu đó có còn là ông Phạm Khánh Huy.......................................
--------------------------------------------------------------------------
xin lỗi mọi người nha có thể nội dung k rõ nhưng do mình nghiêng về cảm xúc hơn...........truyện này có thể mình chưa đầu tư lắm do là viết lần đầu có gì mọi người thông cảm sau này mình sẽ sửa ở truyện khác vì mỗi ngày một chap nên không viết nháp được......thông cảm nếu pạn không thấy hay.....:(((