- Ai làm?-giọng nói này một lần nữa vang lên.Nhiệt độ bây giờ giảm xuống một cách bất ngờ.
-À.....Tôi....Là ....tôi.... làm!!!-hắn ta đã thực sự dùng hết can đảm của mình hướng đôi mắt đó về người con gái trước mặt nói một cách lưu lót nhất có thể rồi.
-Ánh mắt đó rồi dần khỏi khuông mặt đối diện cả người cô quay đi để lại một không khí lạnh băng,
...........................................................
*Trở về biệt thự nhà Lâm Nguyệt*.
Ở một nơi......... căn phòng đen tối mù mịt đi kèm với những tiếng kêu gào thét van nài của những con người xấu số.
Những con người xấu số ấy đã được nhốt ở trong bởi một cái lồng kính trong suốt như pha lê, bao bọc bên ngoài vững chắc không thể nào thoát ra được,không có thứ gì làm bể được nó. Họ như những loại dã thú đang bị hành hạ và đang cố trốn thoát nhưng....không thể....Bởi vì những người đó đã đung vào người được mệnh danh là ''Ác quỷ địa ngục'' Thì nơi này cũng được coi là ''Địa ngục trần gian".
Cánh cửa chợt mở,những tiếng la hét lúc nãy ngày càng to.Đôi chân khẽ bước đi đôi mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó rồi dừng lại trước cái lòng kính mang số Da1. Cánh cửa của chiếc lồng kính mở ra,đôi chân người con gái ấy bước vào.Chiếc mặt nạ kim cương tuy đã che hết khuôn mặt nhưng cũng toát lên vẻ đẹp bí ẩn ấy.Chân dừng lại trước một người con trai đang nằm la liệt trên sàn, xung quanh là một màu đỏ tươi, màu đỏ của máu. Hắn ta từ từ ngước lên nhìn người con gái đối diện....là người con gái mà hắn gặp lúc sáng.
-Nói !!! - giọng nói lạnh không một chút cảm xúc nào kèm theo là đôi mắt xanh biển của quỷ dữ nhìn hắn.
-Tôi....đã...nói....rồi...là...tô....tôi làm - giọng nói châm rãi nói lên pha một chút mệt mỏi và (cũng cà lăm nữa thì phải).
-Muốn chết !!! - giọng nói đầy sự đe dọa, càng lúc càng nguy hiểm.
-Những.... điều cô ...muốn... biết thì tôi... cũng nói... rồi- Hắn ta nói tay chân run cập cập lo sợ khi nghe lời đe dọa khủng khiếp ấy
Tách....
Tiếng kêu vừa dứt.......một con vật to lớn bước ra.....Đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, cái miệng hé ra thấy thấy một hàm răng,con vật ấy từ từ tiến lại.....muốn nuốt sống hắn ta vào trong.....VÀ nó là một con sư tử đang đói khát.
Khuôn mặt hắn ta lộ ra vẻ sợ hãi, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi và nước mắt của sự sợ hãi. Còn cô với đôi mắt khinh bỉ nhìn hắn. Cô cất tiếng nói:
-Sao...nói ?- Đôi mắt lúc này đã hằn lên những tia đỏ báo hiệu rằng ác quỷ địa ngục sẽ thức tỉnh nếu hắn không chịu nói.
-Được....tôi nói....nói...mà...NHưng - Hắn nuốt khan giọng nói chứa chan vẻ lo sợ khi nhìn thấy con vật khủng khiếp ấy định nói điều gì đó nhưng không thể nói tiếp.
Cô ra hiệu cho con vật ấy đứng yên không lại gần thì nó liền nghe theo không lại gần hắn ta.
Nói !!- Giọng nói lạnh lùng uy quyền vang lên gần như thôi miên hắn ta.
Hắn ta cố gắng bình tĩnh và cố nói một cách lưu lót nhất có thể
-Tôi là Vũ Lưu Minh,tôi là .....sát thủ riêng của biệt thự Phạm Gia.Ông ta tên là Phạm Khánh Huy và có cậu con trai lạnh lùng vô cảm tên là Phạm Khánh Nam.Nhà ông ta ở ngay trung tâm thành phố và đó là một biệt thự to lớn màu chủ đạo là màu đen . Hết rồi - Giọng nói lúc này không giấu được vẻ sợ hãi nhưng cũng cố hết sức rồi.
-Đôi chân ấy nhẹ nhàng bước ra đi, cảnh cửa lồng kính khép lại .
Xung quanh họ không ngừng la hét, kêu mang. Cô bước đi đầu không nghoảnh lại, không một chút thương xót,thầm nghĩ ''Đừng trách tôi độc ác có trách thì trách các người ác với tôi trước mà thôi''.
Và rồi cảnh cửa địa ngục ấy từ từ khép lại.
...............................................................................................................
Trong một căn phòng tối, một người con trai đang tựa vào thành cửa sổ với không mặt như vẽ sẵn đôi mi rậm dài khép lại miệng mấp máy nói vài từ:
-Lưu Minh đâu?- Một giọng nói lạnh băng vang lên không cảm xúc.
-Dạ thưa cậu chủ, từ lúc hôm qua tới giờ vẫn chưa thấy về- Quản lí của cậu lên tiếng.
Đôi mắt màu xanh rêu khẽ động đậy nhìn về phía người quản lí như muốn hỏi tại sao?
-Ơ.....À dạ sáng hôm qua ông chủ có bảo cậu ấy làm chuyện gì đó r cậu ấy đi luôn đến giờ chưa về ạ.- Tay quản lý run dần lên vì nhiệt độ đang dần giảm xuống.
-.............-Im lặng
-À mà em có nghe nói là bảo cậu ta lén tim thuốc gì đó ột người thì phải.....tên gì ta....à...lâm....cái gì lâm ý nhỉ? À là Lâm Nguyệt Băng.
-Làm gì?- Khánh Nam im lặng nãy giờ bây giờ mới chịu lên tiếng
-Dạ em có biết ạ!-Một câu kết luận chắc nịch nhưng vẫn có phần run sợ
-Đi!
-Dạ vâng-Tên quản lí liền chạy ra ngoài,ở đây một chút nữa chắc bệnh luôn quá
Tí....TÁch....Tí....Tách
Những giọt nước nặng hạt từ trời cao rơi xuống
Rồi khắp nơi đều có những giọt nước nặng hạt ấy.......
.......LÀ mưa.......
Giọt mưa....thì nặng trĩu....
Lòng....Thì nhẹ bâng.....
Cảm xúc lẫn lộn
LẠi một lần nữa........Từ ngày mưa ấy.....Anh lại cô đơn....
.....Như thế giới này chỉ có mình anh vậy.....
Đôi mắt xanh rêu khẽ nhìn qua khe cửa,màn đêm mù mịt kèm theo là tiếng mưa làm cho khung cảnh càng cô đơn và hiu quạnh,đôi môi quyến rũ của anh khẽ mấp máy:
''Mẹ....mẹ đang ở đâu?....con nhớ mẹ.....nhớ rất nhiều....!''
**************************
Vào cùng thời điểm đó
Có một cô gái....
Tóc dài bay trong gió
Trong bộ váy màu trắng như tuyết,đôi chân trần khẽ bước nhẹ nhàng trên bờ cát mịn,đôi mắt xanh nước biển khẽ ngước nhìn nơi xa xăm,nhìn về phía chân trời.
Đúng.....Tuy là mưa.....
Mưa làm cho người ta lạnh......Thể hiện sự trống trải và cô đơn,nó là thể hiện cho nỗi buồn sâu sắc,nỗi buồn chiếm lấy tâm can không có gì hóa giải được......
Nhưng cô yêu mưa....cô thích mưa bởi vì nó cũng cô đơn như cô.
---------------------------------------------------------------
Hai con người trước kia hiền lành và ấm áp nhưng số phận trớ trêu đã thay đổi tính cách của họ,tách riêng thế giới của họ là một thế giới khác.Một thế giới không tình yêu thương,chỉ có sự hận thù và chết chóc.Được bao bọc bên ngoài là lạnh lùng của băng tuyệt và sự cô đơn hiu quạnh của những đêm mưa!
Liệu số phận của họ có thay đổi được không!
Khi họ điều có chung một cảm giác đó là:Sự cô đơn không hạnh phúc