- Tôi cãi nhau với người nhà tôi thì sao chứ, cũng không liên quan đến anh.
Trương Thiết Quân, anh đừng không đặt mình vào người khác mà nói như vậy, anh thử cảm giác mỗi ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, tôi cũng muốn nhìn xem anh lúc ấy cũng sẽ không nháo lên trong nhà đi?
Lữ Đào vừa nghe Trương Thiết Quân nói như vậy, tức giận đến rơi nước mắt.
Một kẻ cặn bã như vậy, đời trước như thế nào lại không nhìn ra được?
Đại khái là lòng dạ đã thay đổi, đời trước bản thân không khóc không nháo, vẫn luôn nghe theo Trương Thiết Quân nói, chịu đựng lại chịu đựng.
Cuối cùng uất ức gả cho hắn.
Kết quả đâu?
Nghĩ đến đời trước chính mình cuối cùng thảm trạng như vậy, Lữ Đào liền oán khí tận trời, hận không thể ngay bây giờ xé Trương Thiết Quân.
Hiện giờ nghĩ lại đời trước những lời ngon tiếng ngọt đó, giống như châm chọc vậy, nói cho Lữ Đào biết đời trước cô là kẻ thất bại, là người vợ bị bỏ rơi, là người bị tên cặn bã đó ném tại sơn thôn.
- Hơn nữa Trương Thiết Quân, tôi cùng anh có quan hệ gì, mà anh tới quản chuyện nhà tôi, tôi la lối ẫm ĩ khóc lóc thì làm sao, Lữ Đào tôi chính là người thích gây chuyện như vậy, có nháo lên cũng là chuyện của nhà tôi, liên quan gì anh chứ.
Lữ Đào nói rõ ràng, hơn nữa ngữ khí thập phần kích động.
- Đào, anh không nghĩ tới, em lại nói như vậy, anh đối với em quá thất vọng rồi, em..
Trương Thiết Quân vừa thấy Lữ Đào dám đổi ý, hơn nữa ngữ khí như vậy xem ra là còn muốn nháo tiếp.
Cái này làm cho Trương Thiết Quân vừa tức lại vừa hận.
Hắn đã xuống nông thôn 5 năm, trở về thành cơ hội đã không lớn, nếu không ở nơi này tìm một cô gái kết hôn, lại kéo dài, hắn sợ là cũng không tốt lắm.
Trương Thiết Quân kỳ thật cũng không quá vừa lòng Lữ Đào.
Lữ gia quá loạn, hơn nữa lại không ra riêng, không có biện pháp cải thiện được sinh hoạt hiện tại của Trương Thiết Quân.
Nhưng Trương Thiết Quân không có lựa chọn, hắn ở nhà vốn là không được yêu thương, hắn viết 5 phong thư, trong nhà ngẫu nhiên trả lời 1 phong, vẫn là hỏi hắn nơi này có hay không lương thực dư không, có thể gửi về nhà không.
Xuống nông thôn 5 năm, trong nhà cũng không gửi lấy một mao tiền giúp đỡ hắn.
Cái này làm cho Trương Thiết Quân càng ngày càng tuyệt vọng, cho nên chẳng sợ Lữ Đào điều kiện không tốt, nhưng là ít nhất Lữ gia sẽ không kén chọn hắn.
Lại nói, Lữ Đào là một đứa con gái, gả cho hắn chính là người của Trương gia hắn, Lữ gia lại loạn, cũng quản không đến một đứa con gái đã gả ra ngoài.
Nhưng không biết như thế nào, mới một ngày không gặp, Lữ Đào liền thay đổi!
Cái này làm cho Trương Thiết Quân tức giận, hắn đường đường là nam thanh niên trong thành đến, lớn lên dễ nhìn, xuất thân cũng không kém, như thế nào còn bị Lữ Đào ghét bỏ như vậy?
Lòng tự trọng làm Trương Thiết Quân nuốt không được khẩu khí này.
Thấy trời đã tối, bên người lại không có ai, bọn họ lại ở bên cạnh đống cỏ khô.
Làm cho Trương Thiết Quân sắc mặt trầm vài phần, trong lòng cũng mang theo vài phần ý nghĩ đập nồi dìm thuyền.
Thật sự không được, thì trực tiếp gạo nấu thành cơm.
Hắn cũng không tin, hắn ngủ với Lữ Đào rồi thì Lữ Đào còn có thể không gả cho hắn?
Không gả cho hắn, Lữ Đào kia chính là chiếc giày rách người người ghét bỏ, muốn gả đều gả không được.
Trời có chút tối, Lữ Đào không thấy trong mắt của Trương Thiết Quân đang âm trầm.
Nhưng Lữ Đào cảm giác được nguy hiểm.
Đối với Trương Thiết Quân ngữ khí đầy thất vọng, cũng chỉ là khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười mang nức nở:
- Phải không? Thất vọng thì thế nào, tôi cùng Trương Thiết Quân anh lại không có quan hệ, anh có đối cả gia đình tôi thất vọng thì cũng liên quan gì Lữ Đào tôi chứ?
Vì hôm nay xúc động nhất thời mà chạy đến nơi này, lúc này mới phát hiện ra nơi này thật nguy hiểm, Lữ Đào mới thấy hối hận.
Nói xong câu đó, cô liền đột nhiên đẩy ngã Trương Thiết Quân, Lữ Đào nghĩ muốn chạy về nhà.
Kết quả, Trương Thiết Quân cũng quyết tâm trực tiếp gạo nấu thành cơm, trở tay liền đem Lữ Đào kéo lại.
Hắn tuy rằng gầy yếu, nhưng cũng đã 5 năm làm nông dân, kéo Lữ Đào một cô gái ốm yếu như vậy, vẫn là quá dễ dàng.
Lữ Đào bị kéo về ấn trên đống cỏ khô, Trương Thiết Quân đã bắt đầu cởi quần áo.
Đông Xu toàn bộ hành trình đều nghe thấy, lúc này biểu tình có chút phức tạp.
Cô trước đó nghe trong thôn các cô gái kia nói, Lữ Đào cùng Trương Thiết Quân quen nhau, bởi vì có cô gái nhìn thấy hai người chạng vạng đi dạo ở rừng cây nhỏ, tuy rằng không nắm tay, nhưng là đi gần nhau lắm.
Chính vừa rồi nghe Lữ Đào cùng Trương Thiết Quân nói chuyện, thực rõ ràng, Lữ Đào hiện tại không muốn có quan hệ gì với Trương Thiết Quân nữa.
Hơn nữa ngữ khí cực độ thất vọng, còn mang theo oán khí rõ ràng.
Cho nên, trước đó tin tức bọn họ quen nhau, cũng không nhất định là thật sự.
Nếu là thật sự, như vậy Lữ Đào hiện tại chính là đổi ý.
Nghĩ đến trí não nhắc nhở chính mình, Lữ Đào số liệu dị thường, Đông Xu cẩn thận ở trong lòng phân tích, khả năng của số liệu dị thường này là gì.
Nhưng có thể sử dụng được tin tức quá ít, phân tích trinh thám thấy được hoặc chính Lữ Đào thay lòng đổi dạ thích người khác, hoặc chính là đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra Trương Thiết Quân không phải người tốt.
Đương nhiên, còn có một loại trinh thám tương đối vớ vẩn, Lữ Đào không hề là Lữ Đào.
Cô ta bên trong đã là người khác.
Đông Xu nguyên bản còn nghĩ ở trong lòng, dùng các loại xác suất cùng trinh thám, để nghiệm chứng một chút, vài loại phỏng đoán này, cái nào gần sát bốn chữ
Số liệu dị thường
Lại không nghĩ rằng, Trương Thiết Quân cư nhiên muốn cưỡng hiếp con gái người ta?
Quả nhiên, trong xương cốt đều tản ra hơi thở tra nam.
Đông Xu không thể xác định, Lữ Đào có nhất định là người tốt không.
Nhưng đối với Đông Xu mà nói cô gái kia là người đặc biệt của thế giới này.
Trước khi tình huống rõ ràng, Đông Xu sẽ bảo vệ cô.
- Dám ở đây quấy rối người khác.
Đông Xu chậm rãi từ phía sau đống cỏ khô đi ra, nặng nề mở miệng.
Bởi vì khí tràng quá cường, Trương Thiết Quân nguyên bản còn nghĩ cởi quần áo Lữ Đào, đột nhiên run một cái.
Lữ Đào mượn cơ hội trực tiếp từ dưới thân Trương Thiết Quân chui ra, vốn nghĩ kéo quần áo trực tiếp trốn.
Nhưng là nghĩ đến, vừa rồi mở miệng hình như là một cô gái, Lữ Đào lại sợ cô gái kia có lòng tốt đến cứu mình, lại gặp Trương Thiết Quân làm hại.
Lữ Đào mới vừa chạy đi hai bước, bởi vì điểm lương tri này, lại quay đầu trở về.
- Trương Thiết Quân, anh là muốn bị nhốt lại sao?
Lữ Đào lấy dũng khí cường chống, hung tợn mở miệng.
Trương Thiết Quân cũng là lần đầu tiên làm chuyện xấu, vừa rồi khi cởi quần áo Lữ Đào tay hắn đều run.
Lúc này bị người phát hiện, càng bị dọa đến không chịu nỗi.
Chân run rẩy sắp đứng không vững, nói chuyện giọng cũng run theo:
- Ngươi ngươi ngươi, các ngươi..
- Muốn hay không đi gặp đại đội trưởng.
Đông Xu cảm thấy chính mình vẫn là thực văn minh.
Cho nên, cũng không có trước tiên dùng vũ lực giải quyết, mà là mang theo vài phần uy hiếp cười hỏi một tiếng.
Trương Thiết Quân không biết, bản thân sẽ có một ngày, còn sẽ sợ một người phụ nữ, sợ đến hai chân run rẩy, sợ đến đi không nổi.
- Trong thôn, phạm vào tội quấy rối, đại đội trưởng đều xử trí như thế nào a?
Thấy Trương Thiết Quân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đứng ở nơi đó không nói lời nào, Đông Xu bước nhanh đi tới, vừa đi vừa hỏi.
Giọng cực trầm, thấp thấp mang theo áp bách lớn không nói nên lời.
Trương Thiết Quân mồ hôi lạnh rơi cả vào mắt, hắn cũng không dám lau, giọng run như cái sàng:
- Ta ta..
Sau câu ta, liền không có kế tiếp.
Giây tiếp theo, trên người hắn tựa hồ rốt cuộc có một chút sức lực, cũng không hề ở lại xem Đông Xu cùng Lữ Đào, hắn liền xoay người bỏ chạy, trên đường còn té ngã vài lần.
Hắn cũng không rảnh lo bản thân chật vật, té ngã lộn nhào, một lần nữa đứng lên, tiếp tục chạy.
Nhìn Trương Thiết Quân biến mất trong bóng đêm, Lữ Đào che ngực lại, thở dài nhẹ nhõm.
.