Nữ Chính Đến Từ Địa Phủ


Nhưng cô vẫn phải giả vờ một chút, vì sư phụ nói rằng, với rất nhiều người không hiểu về huyền học, nếu cô biểu hiện quá nhẹ nhàng, họ sẽ không tin tưởng đâu.

Trong lúc Thẩm Mãn Thương và Chu Ái Trân căng thẳng theo dõi, Thẩm Tiểu Đường đặt chén nước đầy lên bàn cạnh giường Thẩm Viện, rồi lấy ra một chiếc đũa, thầm đọc tên một tổ tiên chôn trên sườn núi lên, sau đó cắm chiếc đũa vào chén nước.

Nếu chiếc đũa ngã xuống, vậy thì là tìm chưa đúng tổ tiên rồi.

Lần lượt từng cái tên tổ tiên được thử qua, cho đến khi Thẩm Tiểu Đường nhắc đến tên "Thẩm Hữu Hỉ", ba chiếc đũa lần này đứng thẳng tắp trong chén nước.

Mà sau khi đũa đứng thẳng, Thẩm Tiểu Đường thầm niệm chú, Thẩm Viện từ chiều hôm qua đi chơi về không chớp mắt, bỗng nhiên nhắm được mắt lại!
"Tốt! Tốt!" Thẩm Mãn Thương và Chu Ái Trân không giấu nổi niềm vui đầy mặt.

Lúc này, hai vợ chồng già đã thật sự tin rằng Thẩm Tiểu Đường có chút bản lĩnh.

"Đưa đứa bé về nhà, cho nó ngủ, tỉnh dậy rồi sẽ không sao nữa.

" Thẩm Tiểu Đường khuyên bọn họ: "Nhưng tốt nhất ông bà nên chuẩn bị chút đồ cúng và tiền giấy, đi tạ lỗi và xin lỗi tổ tiên nhé.


"
"Dạ! Dạ!" Thẩm Mãn Thương và Chu Ái Trân vội vàng liên tục đồng ý.

Trước khi đi, Thẩm Mãn Thương nhìn về phía Chu Ái Trân.

Chu Ái Trân lấy từ trong túi ra một bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, cung kính đưa qua.

"Được, đặt lên bàn đi.

" Thẩm Tiểu Đường thản nhiên nói.

Nói xong, cô lại vào buồng trong, khi trở ra thì trên tay đã có thêm một cái lưỡi hái.

Chu Ái Trân tươi cười nhận lấy lưỡi hái, còn Thẩm Mãn Thương cũng nhẹ nhàng cõng cháu gái lên.


*

Sau khi cầm lưỡi hái trở về, Thẩm Mãn Thương và Chu Ái Trân liền nhanh chóng làm theo lời Thẩm Tiểu Đường dặn, mua khá nhiều đồ cúng đi lên sườn núi, tìm mộ của Thẩm Hữu Hỉ rồi thành kính tạ lỗi.

Đến khoảng 12 giờ trưa, cháu gái Thẩm Viện quả thật đã hoàn toàn tỉnh táo.

"Ông ơi, bà ơi, con đói quá.

" Cô bé xoa đôi mắt khô khốc, giọng nói mềm mại nũng nịu với người lớn, khiến Thẩm Mãn Thương và Chu Ái Trân suýt nữa bật khóc vì vui sướng.

Chu Ái Trân nghẹn ngào nói: "Bà đi làm món ngon cho con ngay đây.


"
"Đầu tiên nấu cho Viện Bảo một bát canh trứng lót dạ đã, canh trứng chín nhanh lắm.

" Thẩm Mãn Thương nói rồi vội vàng đứng dậy đi về phía chuồng gà để lấy trứng gà cho cháu gái.

Nhà họ nuôi gà thả vườn, những quả trứng gà này đều là từ gà ta, được nuôi dưỡng bằng thức ăn tự nhiên, chắc chắn bổ dưỡng hơn so với một số người trong thôn mua gà đã lớn từ bên ngoài về nuôi.

Khi canh trứng thơm ngào ngạt đã chín, Chu Ái Trân mang đến cho Viện Bảo ăn, còn Thẩm Mãn Thương thì đi bắt một con gà mái mới đẻ trứng để làm thịt.

Đúng lúc này, một chiếc xe con màu đen quen thuộc chạy tới, cuối cùng dừng lại trong sân.

Cửa xe mở ra, thì ra là con trai Thẩm Tinh Mai vì lo lắng cho con gái nên cùng vợ là Dương Tú Tú gấp gáp từ huyện trở về.

Thẩm Tinh Mai mới vừa xuống xe, đã nôn nóng hỏi Thẩm Mãn Thương: “Ba, hôm nay Viện Bảo thế nào? Khỏe hơn không?”

"Khỏe! Khỏe!" Thẩm Mãn Thương vui mừng trả lời: "Ba nói cho con nghe, Tiểu Đường thật sự có bản lĩnh! Con bé vừa nhìn đã biết Viện Bảo nhà ta mạo phạm tổ tiên! "
Thẩm Mãn Thương vừa nhổ lông gà, vừa hăng hái kể lại cho Thẩm Tinh Mai và Dương Tú Tú nghe về việc Thẩm Tiểu Đường đã chữa trị cho Thẩm Viện như thế nào.

Lại nói tiếp, hai vợ chồng Thẩm Tinh Mai đều đã học sư phạm trong trường đại học uy tín, hiện tại còn đang làm giáo viên cấp ba ở trường trung học tốt nhất trên huyện.


Dương Tú Tú dạy môn vật lý, nên khi nghe cha chồng nói vậy, cô ấy liền nhăn mày phản bác: "Ba, chiếc đũa đứng được trong nước không phải là hiện tượng thần bí gì đâu! Đó chỉ là một hiện tượng vật lý! Đây là do lực dính của nước! Hơn nữa, ba chiếc đũa khi đặt cạnh nhau sẽ tạo thành một mặt phẳng lớn hơn, tăng diện tích tiếp xúc với đáy chén, rất dễ dàng làm được thôi!"
Dương Tú Tú nghĩ rằng cô ấy đã giải thích rõ ràng như vậy, cha chồng sẽ ngay lập tức tỉnh ngộ, trong lòng cũng sẽ sinh ra chút hoài nghi dao động.

Ai ngờ, Thẩm Mãn Thương lập tức không vui, còn bực bội nói cô ấy: “Cái gì mà vật lý với không vật lý, ba không hiểu những thứ con nói đó.

Dù sao Tiểu Đường vừa làm như vậy, Viện Bảo đã khỏe lên ngay trước mắt ba!”
"Ba, là thật mà!" Dương Tú Tú cũng nóng nảy: "Nếu ba không tin, ba lấy chén và đũa ra thử đi, con làm cho ba xem!"
Nghe vậy, Thẩm Mãn Thương càng tức giận, “Ba không nói chuyện với con nữa, con cái gì cũng không hiểu! ”

Thẩm Mãn Thương với thái độ bướng bỉnh không chịu nghe lời giải thích như vậy, khiến Dương Tú Tú tức giận đến không nói nên lời.

Lúc này, Chu Ái Trân đang ở trong phòng khách đút cho cháu gái Viện Bảo ăn canh trứng, nghe thấy động tĩnh thì đi ra.

Chu Ái Trân vừa thấy con trai và con dâu đã trở về, nhớ tới nỗi lo lắng và sợ hãi trước đó, liền đỏ cả mắt: "Một lát nữa chúng ta lại mang thêm ít đồ, đi cảm tạ Tiểu Đường một chút! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận