Nữ Chính Đến Từ Địa Phủ



Thẩm Mãn Thương và Chu Ái Trân tức run cả người, vẫn cứng đầu đứng đó, miệng liên tục nói mấy câu như "Họ không bị lừa", "Tiểu Đường thật sự có bản lĩnh".
Hai ông bà còn giận dữ chỉ trích Dương Tú Tú:
"Ai cho cô báo cảnh sát?"
"Tiền là của chúng tôi, không dùng đến một xu của hai anh chị, chúng tôi muốn tiêu thế nào thì tiêu! Không đến lượt cô quản!"
"Tôi và mẹ cô còn chưa lú lẫn! Khải Minh, anh chết rồi à? Không quản vợ anh đi, đi nói rõ với cảnh sát, bảo họ về đi..."
Thấy bố mẹ và vợ cãi nhau không ngừng, Thẩm Khải Minh bị gọi tên, chỉ có thể đi ngăn Dương Tú Tú: "Tú Tú, hay là thôi đi..."
"Uỵch!"
Thẩm Khải Minh ngã xuống đất khiến màn kịch này tạm thời dừng lại.
Dương Tú Tú rụt tay về sau khi đẩy Thẩm Khải Minh, ngực phập phồng vì quá tức giận: "Không thể cứ thế mà bỏ qua được!"
Cô ta hít một hơi sâu, nhìn về phía cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, mọi người cũng tận mắt chứng kiến rồi đấy.


Bố mẹ chồng tôi bị nó lừa đến mức này mà vẫn không tỉnh ngộ.

Đứa trẻ này là một đứa bé mồ côi, được người trong làng chúng tôi nhận nuôi.

Nhưng tháng trước, người nhận nuôi nó đã qua đời.

Nó là trẻ mồ côi, gia đình khó khăn cần tiền, điều này tôi có thể hiểu, tôi cũng sẵn lòng giúp đỡ một ít tiền.

Nhưng thật sự không thể để nó tiếp tục sống một mình bên ngoài, nếu không sau này có thể sẽ có nhiều người bị lừa hơn!"
"Tiền tôi sẽ không đòi lại, coi như người trong thôn thương hại nó, tặng cho nó."
Dương Tú Tú quay đầu lại, nói với Thẩm Tiểu Đường với lời lẽ chính đáng: "Nhưng tôi nhất định phải ngăn chặn hành vi tuyên truyền mê tín dị đoan, lừa gạt người già của cháu!"
"Tôi không cần cô thương hại."
Thẩm Tiểu Đường vẫn im lặng từ nãy giờ, bình tĩnh nhìn Dương Tú Tú: "Nếu bà không công nhận năng lực của tôi, tôi sẽ trả lại tiền cho bà, chỉ cần bà chịu được hậu quả."
"Hậu quả?" Dương Tú Tú như nghe thấy chuyện cười: "Cháu nghĩ nói vài câu mơ hồ như vậy là tôi sẽ sợ sao?"
Tuy nhiên, không phải Thẩm Tiểu Đường đang đe dọa, mà là đang nhắc nhở thiện ý.
Nếu đã là bán chịu, sau này mới lấy tiền, thì không sợ không đòi nợ được.
Phàm là người có chút hiểu biết, không chỉ không dám không trả nợ mà còn là không muốn.
Nhưng Dương Tú Tú vẫn cố chấp không tin, Thẩm Tiểu Đường đành phải lấy ra sáu trăm tệ, trả lại cho cô ta trước mặt mọi người.
Tưởng rằng chuyện đến đây là kết thúc, không ngờ một nữ cảnh sát trẻ lên tiếng: "Em gái, nếu nhà em không có người giám hộ nào, em phải theo chúng tôi về đồn một chuyến."
Thẩm Tiểu Đường ngỡ ngàng: "Em trả lại hết tiền rồi mà."
"Không chỉ riêng chuyện này." Nữ cảnh sát trẻ nói với giọng điềm tĩnh: "Quan trọng hơn là em chưa đủ mười bốn tuổi, không có bố mẹ và cũng không có người thân trưởng thành nào khác có thể làm người giám hộ cho em."
*

Nửa giờ sau, trên đồn cảnh sát thị trấn.
Sau khi trả lời xong câu hỏi của cảnh sát, Thẩm Tiểu Đường dại ra, mắt có chút sầu.
Là một thiên tài có thiên phú trong Huyền môn, từ khi bắt đầu tu luyện pháp thuật, cô tiến bộ rất nhanh.
Dù tuổi còn nhỏ nhưng xét về bản lĩnh thật sự, Thẩm Tiểu Đường đã vượt qua cả sư phụ của mình, dù cô không kiêu ngạo nhưng luôn tự tin.
Nhưng kết quả là...
Vì còn nhỏ tuổi nên không ai tin vào khả năng huyền học của cô thì cũng thôi đi, nhưng tại sao ngay cả việc tự do hoạt động bên ngoài cũng không được?
Thẩm Tiểu Đường nhìn nữ cảnh sát trẻ đang ghi chép, ngọt ngào và chân thành nói: "Chị cảnh sát, em sống một mình thật sự không có vấn đề gì đâu!"
Tuy nhiên, là một trẻ vị thành niên chưa đủ mười bốn tuổi, việc sống một mình có vấn đề hay không không phải do cô quyết định.
Nữ cảnh sát trẻ với tinh thần trách nhiệm cao khuyên nhủ: "Em gái, e rằng không được.

Theo quy định, em chưa đủ điều kiện để sống một mình."
Nói ra thì đây thực sự là sự thiếu sót của ủy ban thôn địa phương.

Họ có trách nhiệm và nghĩa vụ phải kịp thời báo cáo tình hình về những đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ trong thôn cho Cục Dân chính.


Sau khi xác minh, Cục Dân chính sẽ cấp giấy chứng nhận mồ côi cho Thẩm Tiểu Đường cũng như cung cấp hỗ trợ và đảm bảo cuộc sống cho cô.
Theo Luật Bảo vệ Trẻ em do nhà nước ban hành, cơ quan dân chính cũng phải tạm thời giám hộ Thẩm Tiểu Đường nếu không có người giám hộ, đưa cô vào cô nhi viện do nhà nước giám hộ.

Và để đảm bảo an toàn và sự phát triển lành mạnh của Thẩm Tiểu Đường, một khi đã được đưa vào, cô sẽ không được phép tự do rời khỏi đó.

(1)
Chú thích (1): Trích từ "Luật Bảo vệ Trẻ em của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa".
Thẩm Tiểu Đường trợn tròn mắt: "Vậy em phải ở trong này bao lâu?"
"Cô nhi viện là để đảm bảo sự phát triển lành mạnh cho những đứa trẻ như em, không có cha mẹ mà cũng không có người giám hộ, vì vậy sẽ có giới hạn về độ tuổi.

Thông thường, muốn rời khỏi đó, hoặc là được người khác nhận nuôi, hoặc phải đợi đến khi em đủ mười tám tuổi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận