Nữ Chính Đến Từ Địa Phủ


Cô ấy hoàn toàn có thể hiểu được.

Nhưng Chu Á cũng khó xử: “Khó lắm mới dìm sự việc kia xuống được… Nếu không thì để tôi gọi báo tổng giám đốc Thẩm một tiếng nhé?”
Trước mắt cứ tạm gác việc tự hỏi chuyện này đến cùng là thật hay giả lại đã, nếu nó có liên quan đến Thẩm Tâm Di, thì người làm bố như Thẩm Văn Thắng đương nhiên cũng phải được biết.

Khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Hành Diễn cực kỳ lạnh lẽo, hệt như được phủ một lớp sương giá rét: “Không cần tìm ông ta!”
Biết quan hệ giữa họ đã kém đến cùng cực, Chu Á bất đắc dĩ nói: “Thôi được, vậy để tôi đi cùng cậu chuyến này nha.


Thẩm Hành Diễn nhíu mày: “Chị Á để tôi đi một mình đi.


“Không được, lần này tôi nhất thiết phải đi cùng cậu!” Chu Á chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau hơn: “Tôi mới giải quyết xong xuôi sự việc cậu xô đẩy người ta, giờ lỡ đâu cậu gặp thêm chuyện gì ở thành phố Y nữa, bị người ta chụp được thì tôi biết phải làm sao?”

Với cái tính cách nóng nảy, cứng đầu của Thẩm Hành Diễn đã nêu như trên, cộng thêm độ nổi tiếng siêu khủng, nếu cứ tùy tiện để chuyện xấu phát sinh thì thế nào cũng bùng nổ nữa cho xem.

*
Ở phía bên kia.

Xét thấy Thẩm Tiểu Đường đã kịp thời tìm được người thân, hơn nữa còn là cậu cháu có huyết thống rất gần.

Dựa theo luật pháp thì cô sẽ không bị cưỡng chế đưa vào trại trẻ mồ côi nữa, mà càng có quyền chỉ định đối phương làm người giám hộ cho mình.

Gần như ngay khi Thẩm Tiểu Đường vừa quay về từ đồn cảnh sát ở trấn trên, thì Thẩm Khải Minh đã vội lái con xe màu đen của mình đến trước nhà họ Thẩm.

“Tiểu Đường ơi, ông bà sai rồi…” Chu Ái Trân đỡ Dương Tú Tú xuống xe, sau đó đặt người lên lưng Thẩm Khải Minh, rồi chạy vội vào nhà.

Hóa ra là cách đây không lâu, Dương Tú Tú đang chuẩn bị dẫn con gái Thẩm Viện quay về thị trấn lại đột nhiên ôm bụng ngã xuống đất, cô ta đau đớn đến mức muốn chết đi sống lại.

Người trong nhà đều bị cảnh tượng này dọa sợ.

Thẩm Khải Minh đang hoảng loạn chuẩn bị đưa vợ đến bệnh viện, thì Chu Ái Trân đứng ở một bên đã lo lắng la lên: “Mẹ đã nói rồi mà, Tiểu Đường không phải kẻ lừa đảo!”
Thẩm Mãn Thương: “Khải Minh! Mau dẫn Tú Tú đến gặp Tiểu Đường đi!”
Còn Dương Tú Tú đang chống chọi với cơn đau kịch liệt kia đã sớm không thốt nên lời!
Cãi nhau thì cũng cãi nhau rồi, lúc này Thẩm Mãn Thương cũng đi theo bọn họ, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn cũng đong đầy vẻ lo lắng, ông ta cất tiếng cầu xin: “Tiểu Đường à, xin cháu đó, cháu nhất định phải cứu con dâu của ông…”
Thẩm Khải Minh cũng vội vàng xen vào: “Đúng, đúng, đúng đó, chỉ cần cháu có thể cứu được Tú Tú, cháu muốn bao nhiêu tiền nhà chú cũng cho!”
Nghe được tiếng động ồn ào bên ngoài, Thẩm Tiểu Đường đi ra khỏi phòng, ánh mắt dính vào người Dương Tú Tú đang run lên bần bật vì đau đớn, những điều khó hiểu trước đây lập tức đã có câu trả lời.


“Cháu xin lỗi, chuyện này cháu không giúp được rồi.

” Thẩm Tiểu Đường cũng bất đắc dĩ lắm.

Chuyện này cũng không thể trách Thẩm Tiểu Đường được, trước đây cô cũng đã nhắc nhở Dương Tú Tú rồi, nhưng bản thân Dương Tú Tú lại không hề để tâm đến.

Dương Tú Tú đã lấy lại số tiền vốn phải trả, nên cơn đau đớn hiện giờ, chính là món nợ Dương Tú Tú phải gánh thay cho Thẩm Viện.

Bói toán, bói toán, cũng giống như một loại mua bán vậy.

Đã là mua bán, thì phải trả tiền.


Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tiểu Đường đang ngồi xổm đánh răng dưới mái hiên, cô vừa ngẩng đầu thì đã thấy cả nhà họ Thẩm mang theo một đống đồ đi về phía mình.


"Tiểu Đường à, cháu nhận những thứ đồ này nhé.

.

.

"
Lúc Thẩm Mãn Thương và Chu Ái Trân đưa đồ tới, hai người còn lấy lòng Thẩm Tiểu Đường, cười đến mức nếp nhăn trên mặt xô vào nhau trông càng sâu hơn.

Phía sau hai người lớn tuổi, Thẩm Khải Danh và Dương Tú Tú đang ngồi trên xe lăn có vẻ mặt rất mất tự nhiên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận