Chúng tôi chuẩn bị kỹ càng cho trận chiến cuối cùng.
Chúng tôi dành thêm nhiều thời gian vào đào tạo tâm phúc, sắp xếp cho họ giữ các chức quan quan trọng.
Thế lực của quân tạo phản suy yếu đi nhiều.
Quan trọng hơn hết đó là tôi đã nắm trong tay toàn bộ Lương quốc.
Lạ là hình như thế giới này chỉ giới hạn trong Lương quốc.
Tôi định thò tay ra ngoài nước liền bị kết giới đánh.
"Á!" Tôi hét lên, ngón tay thò ra bên ngoài nát tươm, máu me be bét.
Lần đầu tiên linh hồn của tôi bị thương.
Lương Thanh Từ sầm mặt, hắn cấm tôi tiếp tục mở rộng bờ cõi, "Trần Yến Yến, em nghỉ ngơi một thời gian đi."
Hắn lập tức dừng công việc đã giao cho tôi.
Đêm xuống, tôi thấy hắn chau mày lật xem các sách cổ.
Tôi gõ mặt bàn của hắn, nhắc nhở: "Lương Thanh Từ, đi ngủ đi! Giờ là thời gian ngủ của huynh." Ngày nào hắn cũng chỉ có gần ba canh giờ để ngủ.
Tôi dọa: "Không ngủ đủ giấc sẽ chết sớm đấy!"
Hắn vô cùng giống tôi ở kiếp trước, toàn thức trắng đêm để nghịch điện thoại.
Hắn đáp "Ừ, ta ngủ ngay đây" nhưng ánh mắt vẫn dính vào sách, ngón tay lật trang liên tục.
Hắn vừa tìm kiếm thông tin vừa hỏi: "Bàn tay đã đỡ hơn chữa? Những lá bùa kia có tác dụng không?"
Tôi chắp tay sau lưng, "Gần lành rồi.
Huynh mau đi ngủ đi, đừng để đến lúc chưa lâm trận đã ngã ngựa."
Hắn kéo tay tôi, tôi bị tập kích bất ngờ.
Tay tôi vẫn đang chảy máu.
Bờ môi hắn mím chặt, tự trách: "Xin lỗi."
Mấy đêm sau, thư phòng của hắn luôn chong đèn cả đêm.
Tôi biết hắn đang tìm kiếm ghi chép có liên quan đến linh hồn của thành trì.
Lương Thanh Từ không nói rõ ra nhưng tôi biết hắn đang lo lắng.
Chắc do không tìm thấy thông tin hữu ích nào từ sách cổ nên từ đó trở đi, ngày nào hắn cũng bắt tôi phải đi điểm mão(1) với hắn.
[1.
Một kiểu điểm danh thức dậy để làm việc trong khoảng giờ Mão (từ 5h - 7h sáng) của người xưa.]
Tôi cười trêu: "Huynh bắt ta chấm công đấy à? Sếp có trả lương cho ta không vậy? Chỉ có huynh mới xù lương của nhân viên thôi."
Bấy lâu nay, hắn đã học thêm được kỹ năng tự hiểu một vài cách dùng từ "lạ" của tôi, "Không phải.
Ta sợ em lại bị thương ở nơi ta không nhìn thấy." Hắn nhìn tôi, "Lại còn giấu nữa."
"Rồi rồi." Tôi trả lời qua loa, vội vàng né tránh ánh mắt của hắn.
Hình như trong điện đốt hơi nhiều than hay sao mà má tôi nóng quá.
May mà nói xong câu ấy, hắn cũng cảm thấy bức bối nên đứng dậy cắt bớt nến.
Chiếc kéo bạc di chuyển làm ánh nến đung đưa.