Nữ Chính, Đừng Tưởng Ta Sợ Ngươi!!!

Âu Tử Tuyết cùng Diệp Thầnđi rất nhanh. Khoảng chừng mười lăm phút sau, cả hai cuối cùng
cũng đến nơi. Lúc tới nơi, Âu Tử Tuyết hai mắt cơ hồ sáng rực lên, vô
cùng thích thú đánh giá xung quanh. Cái bảo tàng truyện tranh này cấu
trúc và bố trí so với bảo tàng bình thường cũng không có gì khác nhau.
Chỉ khác ở chỗ trong tủ kính ở đây không phải các loại cổ vật mà toàn là truyện tranh. Có thể nói, tất tần tật những thứ liên quan đến truyện
tranh đều có ở đây. Từ những cuốn truyện mới nhất cho đến những cuốn
truyện đã được xuất bản từ rất lâu đều được đặt trong tủ kính một cách
cẩn thận. Thậm chí có một số cuốn mặc dù đã xuất bản từ lâu, nhưng vì
được giữ gìn cẩn thận nên trông chẳng khác gì truyện mới. Ngoài truyện
ra, ở đây còn trưng bày không ít thứ liên quan đến truyện tranh như
bookmark, áo thun, cốc uống nước, khăn tay,... có in hình nhân vật trong truyện.

Âu Tử Tuyết thật là xem tới mẩn mê, liên tục kéo Diệp
Thần chạy từ nơi này sang nơi khác, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ. Nơi này
đối với cô đúng thực là thiên đường mà!!!


-Diệp Thần, anh xem cái áo kia in hình có phải rất đẹp không? Thật là đẹp trai a!!!

Diệp Thần cảm thấy trong lòng có điểm chua chua, bĩu môi trả lời:

-Cũng bình thường mà thôi. Đâu có đẹp bằng tôi chứ.

Âu Tử Tuyết khóe môi co giật một hồi, thật sự không biết nói gì hơn. Thế
giới ngôn tình quả nhiên là thế giới ngôn tình. Mức độ tự luyến của tên
này quả thật rất khủng khiếp. Nhưng cũng phải thừa nhận, hắn đúng là đẹp thật. Ít nhất thì trong thế giới này, cô còn chưa thấy ai đẹp hơn hắn.

Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên đang cùng một người đàn ông
khác nói chuyện làm ăn, chợt trông thấy hai người Diệp Thần và Âu Tử
Tuyết, hai con mắt như muốn lồi ra. Gần như là ngay lập tức, người đàn
ông này chào tạm biệt đối tác của mình, bám theo hai người.

-A
Viên, có phải tôi hoa mắt rồi không? Đó thật sự là Thần nhi? - người đàn ông kích động nói, trên mặt đều nhuốm một màu sắc vui mừng.

-Lão gia, người nhìn không có sai. Đó đúng là thiếu gia. - Một người đàn ông trung niên khác trông giống một người thư kí trả lời. Nét mặt nhìn như
bình thản, nhưng trong đáy mắt lại không giấu được sự mừng rỡ. - Cũng
không biết cô gái đi cùng thiếu gia là ai.

Hóa ra hai người này
không phải ai xa lạ mà chính là Diệp Thanh, cha của Diệp Thần, đồng thời cũng là chủ tịch tập đoàn Diệp thị nổi tiếng thế giới, và thư kí, đồng
thời cũng là cánh tay phải đắc lực của ông ta - Dương Viên. Diệp Thanh
hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm Âu Tử Tuyết và Diệp Thần, quay sang nháy mắt với Dương Viên mấy cái, sau đó bất chấp thể diện lén lút theo dõi
hai người. Hi vọng lần này Thần nhi thật sự đổi ý, yêu thích cô bé này.


-A Viên, cậu đi điều tra cô bé kia giúp tôi. Nhớ kĩ, làm cho cẩn thận.

Lại nói Âu Tử Tuyết, hôm nay thực là chơi đến quên trời quên đất, vô cùng
vui vẻ, không ngừng kéo Diệp Thần chạy từ chỗ này sang chỗ nọ, khiến cho hắn có chút mệt phờ. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ và nụ cười
tinh nghịch của cô, hắn lại cảm thấy tất cả đều đáng giá. Diệp Thần
trong lúc nhất thời không phát hiện ra rằng, hắn dường như càng lúc càng quan tâm, chú ý đến cô hơn rồi.

Âu Tử Tuyết mặc dù vui chơi rất
vui, nhưng cũng không vì vậy mà buông xuống cảnh giác. Cô cảm thấy rất
rõ ràng, có một ánh mắt nóng rực luôn nhìn về phía hai người, nhưng
người này dường như không có ác ý nên cô cũng không xuất thủ bắt hắn ra. Dù sao người ta chẳng qua chỉ là nhìn một chút thôi, bản thân cũng
không thiếu mất lạng thịt nào, vậy thì sao phải để ý chứ?

Chơi
đến tận lúc trời bắt đầu sẩm tối, Âu Tử Tuyết mới lưu luyến trở về nhà.
Cái bảo tàng này đúng là đủ thú vị. Nếu cô nhớ không lầm thì nó mở tận
ba ngày. Ngày mai lại rủ Diệp Thần lên chơi tiếp vậy. Nghĩ tới Diệp
Thần, cô không nhịn được nhìn qua, chỉ thấy hắn có phần hơi mệt mỏi,
nhưng lúc bắt gặp nụ cười của cô vẫn gắng gượng nở một nụ cười. Điều này thật khiến cho cô trong lòng có chút áy náy, do dự một chút rồi nói:


-Diệp Thần, cảm ơn, xin lỗi.

Diệp Thần trong đầu hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, gãi gãi đầu hỏi lại:

-Tiểu Tuyết, cô nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.

Âu Tử Tuyết sờ sờ cái mũi, xấu hổ nói:

-Cảm ơn vì đã rủ tôi đến đây. Nơi này thực sự rất vui. Còn xin lỗi là vì nãy giờ ham vui, kéo anh đi lung tung mãi, chắc anh cũng mệt lắm phải
không?

Diệp Thần trong lòng nổi lên một hồi ấm áp, chỉ cười chứ
không trả lời, khiến Âu Tử Tuyết tức giận, thiếu chút nữa hắn đã bị cô
đánh tơi bời. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận thật rõ ràng có người
không phải vì tiền bạc, danh vọng, địa vị của hắn, mà vẫn đối xử với hắn thật lòng. Cảm giác này, thực sự rất tốt, rất tốt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận