Nữ Chính, Đừng Tưởng Tôi Sợ Cô!!!

Âu Tử Tuyết trong
lòng vui vẻ, cả ngày hôm đó cứ mơ màng mỉm cười, khiến Âu Tử Kỳ và Âu
Thiên Lãnh thiếu chút đưa cô vào bệnh viện kiểm tra, thật khiến cô dở
khóc dở cười. Cầm điện thoại lên liên lạc với Tiêu Lãm, dặn hắn chú ý
hành tung của Lục Sắc Vi và Nam Cung Ngạo, chờ thời cơ ra tay. Nhưng tin nhắn trả lời của Tiêu Lãm khiến mặt cô biến thành một màu đen sì. Nam
Cung Ngạo xuất ngoại, ra nước ngoài kí kết hợp đồng làm ăn, ít nhất cũng phải một tháng sau mới về. Điều này có nghĩa là kế hoạch cô khổ công
suy nghĩ trực tiếp phá sản.

Âu Tử Tuyết bật khỏi giường, mở toang cửa sổ, hướng lên trời dựng thẳng ngón giữa và bắt đầu chửi. Cứ thế
chửi một hồi hơn mười lăm phút, cô mới cảm thấy thoải mái hơn một chút,
trong lòng suy nghĩ nếu không thể bắt đầu từ Nam Cung Ngạo thì tìm nam
chủ khác ra tay vậy. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa,
tiếng Chu quản gia vọng vào trong:

-Tiểu thư, có Diệp thiếu đến chơi. Tiểu thư mau xuống đi.

Âu Tử Tuyết nghĩ ngợi một chút liền trả lời:

-Bác bảo anh ta chờ cháu một chút, cháu sẽ xuống ngay.

Dứt lời, liền nhanh chóng thay đồ, tính toán rủ Diệp Thần đi chơi một lát.
Dù sao cô cũng đang chán đến sắp chết rồi. Lần trước đã đi khu vui chơi
rồi, không biết lần này nên đi đâu đây. Mà thôi, để lát xuống hỏi Diệp
Thần vậy. Tên này chắc chắn biết ở đâu chơi vui.

Bên dưới phòng
khách, Diệp Thần đang ngồi trên ghế uống trà, trò chuyện vui vẻ cùng Chu quản gia. Mà chủ đề hai người này nói, không đâu xa lạ, chính là Âu Tử
Tuyết.

-Bác Chu, bác nói xem, Tiểu Tuyết thích nhất là những gì?

Chu quản gia mỉm cười hài lòng, gật gù cái đầu trả lời:

-Trước đây thì tôi cũng không rõ, nhưng tiểu thư bây giờ thích nhất chính là
ngủ nướng. Mỗi ngày đều ngủ đến hơn tám rưỡi mới dậy. Tiểu thư còn thích đọc truyện tranh, tiểu thuyết, xem hoạt hình, uống nước ngọt, ăn gà
rán. Từ sau tai nạn lần đó, tiểu thư dường như thay đổi khẩu vị, ăn rất
nhiều, đặc biệt thích các món nướng và chiên rán.

Diệp Thần chăm
chú lắng nghe, cố gắng đem tất cả những gì Chu quản gia nói khắc vào
trong đầu. Đúng lúc này, Chu quản gia lên tiếng hỏi lại:

-Diệp thiếu, thứ cho tôi hỏi thẳng, nhưng ngài hỏi những thứ này để làm gì vậy?

Diệp Thần có chút ngẩn người. Đúng vậy. Hắn hỏi những thứ này để làm gì?
Những thứ này có liên quan gì đến hắn sao? Nhất thời, Diệp Thần cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, đầu óc có điểm trì trệ lại. Cái này rốt cuộc
là tại sao vậy nhỉ?

Chu quản gia đứng một bên nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Diệp Thần, miệng cười tủm tỉm, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ. Cái này Diệp thiếu khẳng định 80% là thích tiểu thư rồi, chẳng qua là chưa
có nhận ra thôi. Haiz, xem ra cái thân già này của ông cần hoạt động một chút rồi. Tìm cách thúc đẩy hai người đến với nhau chắc là không sao
chứ nhỉ? Ừm, suýt thì quên mất, còn có tiểu tử hôm nọ, nhìn cũng không
tồi. Cuối cùng ông nên giúp ai nhỉ? Thôi, bỏ đi, cứ để tiểu thư tự quyết định vậy.

Âu Tử Tuyết rất nhanh đã thay đồ xong xuôi và đi xuống phòng khách. Phong cách của cô vẫn như mọi khi: năng động, cá tính, dễ
hoạt động. Cô đưa mắt đánh giá Diệp Thần, hai con mắt cơ hồ đều sáng
lên. Diệp Thần hôm nay không mặc vest. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu
trắng để hở hai nút trên cùng, quần jean ôm màu xanh, khoác áo gió màu
xanh biển nhạt. Bên cạnh hắn là một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, kiểu
cách cực chất, là loại hàng có hạn, lần trước cô cũng định đặt mua,
nhưng tiếc là đã hết hàng, không ngờ tên này lại có được. Lại nhìn ra
ngoài cửa, có đặt một đôi giày thể thao cùng loại với cô, nhưng là dành
cho nam, xem ra cũng là của hắn.

Diệp Thần khi mặc vest nhìn rất
tuấn tú lịch sự, đúng tiêu chuẩn một người đàn ông thành đạt, tuyệt đối
là người trong mộng của rất nhiều cô gái. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là mấy cô gái này không biết giới tính thật của hắn. Bằng không thì hắn có đẹp đến đâu cũng chẳng ai thèm nhìn.

Hôm nay lần đầu thấy hắn ăn mặc thế này, quả thật là rất bất ngờ. So với lúc hắn mặc vest tuyệt
đối là đẹp hơn gấp trăm lần, quyến rũ hơn gấp trăm lần. Trời ạ, sao trên đời lại có người đẹp đến mức này cơ chứ. Haiz, nếu như cô là đàn ông
thì tốt rồi, liền có thể đè hắn ra ăn, mùi vị khẳng định là không tệ.
Ách, cô đang có cái ý nghĩ biến thái gì thế này. Không được không được,
giới tính của cô vẫn rất bình thường, cô chỉ đang tán thưởng vẻ đẹp của
hắn mà thôi.

Đấu tranh tư tưởng một hồi, Âu Tử Tuyết quyết định
quay mặt đi không nhìn nữa. Nếu cứ nhìn mãi thế này, lỡ mà chảy máu mũi
hay chảy nước miếng liền rất mất mặt rồi. Diệp Thần rốt cuộc thoát khỏi
dòng suy nghĩ của mình, quay qua nhìn Âu Tử Tuyết thì thấy cô đối với
mình dường như có sự né tránh, trong lòng liền cảm thấy không vui. Cô
chán ghét hắn đến thế sao?

Diệp Thần rút trong túi áo ra hai tấm vé, nhìn Âu Tử Tuyết mỉm cười:

-Tiểu Tuyết, tôi có hai tấm vé đi viện bảo tàng nè, đi cùng tôi không?

Âu Tử Tuyết bĩu môi, đáp:

-Viện bảo tàng thì có gì hay ho chứ? Nơi đó chỉ dành cho người già thôi, kiếm chỗ khác chơi đi.

-Cái này không phải là bảo tàng bình thường, mà là bảo tàng truyện tranh đó. Nó mới xuất hiện lần đầu tiên thôi. Thế nào, có muốn đi không?

Âu Tử Tuyết trố mắt ra nhìn, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Bảo tàng truyện
tranh? Cái này đúng là đủ độc đáo, nhất định phải đến xem mới được. Nghĩ thế, Âu Tử Tuyết liền phóng thẳng tới chô Diệp Thần, nắm tay hắn hối
thúc:

-Đi, tất nhiên là đi rồi. Mau lên, nếu không sẽ bị giành hết chỗ đây. Mau lên!!!

Diệp Thần khóe môi có điểm cong lên, nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt
lấy nhau, trong lòng cảm thấy có cái gì đó thật ngọt ngào chầm chậm lan
tỏa, thấm vào mỗi tế bào trong cơ thể, khiến hắn cảm thấy rất thoải mái. Cảm giác này lần đầu tiên hắn cảm nhận qua, quả thật rất tốt, nhưng nó
tượng trưng cho thứ gì vậy nhỉ? Thật khó hiểu, xem ra lát nữa về nhà,
hắn cần lên mạng tra cứu một hồi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui