Nữ Chính, Đừng Tưởng Tôi Sợ Cô!!!

Hàn Thiên Dật đưa tay dụi mắt nhìn lại thì thấy nét mặt Lục Sắc Vi đã trở
lại lúc ban đầu, ngây thơ trong sáng, giống như chuyện vừa rồi căn bản
chưa hề xảy ra. Nhưng vết nhàu náy trên tà váy lại nói cho Hàn Thiên Dật biết, vừa rồi hoàn toàn là sự thật.

Âu Tử Tuyết từ lúc bước vào
ánh mắt vẫn luôn âm thầm quan sát chỗ của Lục Sắc Vi, vậy nên một màn
vừa rồi toàn bộ đã bị cô thu vào đáy mắt. Âu Tử Tuyết nhếch môi cười,
trong lòng cảm thấy có chút vui vẻ. Cái này đúng là thu hoạch ngoài ý
muốn mà, Hàn Thiên Dật kia đã bắt đầu nghi ngờ nữ chính. Cũng đỡ cho cô
một phen công phu tính toán đau đầu rồi.

Hàn Thiên Dật trong lúc
hoảng hốt bắt gặp ánh mắt và nụ cười kì lạ của Âu Tử Tuyết, theo thói
quen liền cảm thấy khinh thường, nghĩ ánh mắt si mê kia của cô sẽ lại
khiến hắn chán ghét. Nhưng đến khi nhìn kĩ lại, ánh mắt kia chẳng có nửa điểm si mê, ngược lại, ánh mắt của cô tràn ngập sự lạnh nhạt cùng một
chút vui vẻ trên nỗi đau của người khác. Trong phút chốc, Hàn Thiên Dật
cảm thấy bàng hoàng. Đó thật sự là Âu Tử Tuyết sao?

Âu Tử Tuyết
trong kí ức của hắn là một người đàn bà lẳng lơ, chỉ biết đi khắp nơi
nói xấu Vi nhi của hắn, luôn nhìn hắn bằng ánh mắt si mê, mặc cho hắn
mắng chửi thế nào vẫn chưa từng bỏ cuộc, giống như một cái đuôi cả ngày
bám theo hắn, khiến cho hắn cảm thấy rất chán ghét. Nhưng hiện tại thì
sao? Cô không còn suốt ngày như cái đuôi bám theo sau hắn, cũng không si ngốc nhìn hắn như trước đây. Ánh mắt của cô nhìn hắn giờ đây chỉ cô vô
tận lạnh nhạt và xem thường, khiến cho hắn cảm thấy khó chịu.

-Dật, anh đang nhìn gì vậy?

Tiếng của Lục Sắc Vi chợt vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Cúi đầu
xuống, liền trông thấy một khuôn mặt vô cùng thánh thiện, ngây thơ mà
nhu nhược, khiến hắn bất chợt quên đi khuôn mặt vặn vẹo lúc đầu của cô
ta, mỉm cười dịu dàng:

-Không có gì đâu. Vi nhi, em có muốn dùng gì không, anh lấy cho em.

Lục Sắc Vi e thẹn mỉm cười, xấu hổ cúi đầu không trả lời, ánh mắt kín đáo
liếc sang phía Âu Tử Tuyết, tỏ vẻ khiêu khích. Nhưng Âu Tử Tuyết nửa
phần cũng không thèm để ý, thản nhiên ném cho cô ta một ánh mắt khinh
thường khiến cô ta tức điên lên, nhưng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Âu Tử Tuyết lúc này cảm thấy Hàn Thiên Dật nên đổi tên thành Hàn Ngu
Ngốc thì đúng hơn.Rõ ràng đã chứng kiến vẻ mặt thật của nữ chủ rồi, vậy
mà nữ chủ vừa đeo lại mặt nạ lên liền quăng thẳng những gì bản thân vừa
thấy qua đầu mà không chút nghi ngờ. Thực không biết Hàn cô và Hàn Thúc
như thế nào lại sinh ra đứa con ngu ngốc đần độn thế này nữa.

Tạm ném nữ chủ Lục Sắc Vi qua một bên, ở phía bên kia, Diệp Thần trông thấy Âu Tử Tuyết cứ mãi nhìn về phía tên khốn Hàn Thiên Dật kia mà không
chịu nhìn về phía mình, trong lòng liền sinh ra một hồi oán khí cùng ấm
ức, thực sự là khó chịu không thôi. Hình như khẩu vị của hắn cũng trở
nên có vấn đề thì phải? Sao đột nhiên lại cảm thấy rượu lại chua thế này nhỉ? Chẳng lẽ là hàng hết hạn sử dụng à?

Diệp Thanh đứng bên
cạnh chỉ nghe mùi giấm nồng nặc kia cũng cảm thấy ê hết cả răng, nhưng
trong lòng lại vô cùng vui vẻ, càng khoa trương hơn là còn cười đến
không ngậm miệng lại được. Cuối cùng thì con trai ông cũng trở lại bình
thường rồi!!!! Ông đã sắp có cháu bế rồi!!!!!

Trở lại với nữ chủ
giả tạo của chúng ta, lúc này, cô ta giống như một con mèo nhỏ nép vào
người Hàn Thiên Dật, thân mật khoác tay hắn, đồng thời bắt chuyện với
một vài vị thiên kim tiểu thư mà cô ta cảm thấy có thể giúp cô ta làm đá kê chân.

-Đoạn tiểu thư, hôm nay cô thật xinh đẹp. Bộ váy này
rất hợp với cô đấy. - Lục Sắc Vi vừa nói vừa vươn tay đến định chạm vào
bộ váy.

Âu Tử Tuyết híp mắt gật gù, cảm thấy nữ chủ đối với những việc gian xảo thế này quả thực rất có thiên phú. Vị Đoạn tiểu thư kia
là hòn ngọc quý trong tay một gia tộc hạng hai trong thế giới này, nổi
tiếng là ngang ngược điêu ngoa. Nếu cô đoán không nhầm thì anh họ của nữ chủ chính là đang muốn nuốt lấy Đoạn gia nên nữ chủ mới giở trò này,
mượn tay Hàn Thiên Dật...không, là Hàn Ngu Ngốc này tiêu diệt Đoạn gia,
thành toàn cho người mình yêu.

Quả nhiên, mọi việc phía sau đều
không nằm ngoài dự đoán của Âu Tử Tuyết. Đoạn gia tiểu thư vẻ mặt khinh
thường hất tay Lục Sắc Vi, mà Lục Sắc Vi cùng vô cùng “phối hợp” ngã ra sau một cái. Hàn Thiên Dật biến sắc cúi xuống đỡ lấy Lục Sắc Vi, khuôn
mặt băng hàn liếc nhìn Đoạn gia tiểu thư khiến khuôn mặt của cô ta trở
nên trắng bệch. Lục Sắc Vi thì ngồi yên trên mặt đất, cả người run rẩy
không ngừng, mặt một mực cúi xuống, giọng run run:

-Đoạn..Đoạn tiểu thư, tôi...tôi xin lỗi. Tôi không biết...cô không thích bị chạm vào người như vậy.

Đoạn gia tiểu thư mặc dù bị ánh mắt của Hàn Thiên Dật làm cho sợ đến run
lên, nhưng lại rất sĩ diện, không muốn chịu thua, cắn răng nói:

-Tiện nhân vô liêm sỉ, chỉ biết đóng kịch để chiếm lấy lòng thương hại của
người khác. Rõ ràng chỉ đẩy nhẹ một cái, liền có thể khóc đến như vậy.
Đúng là một con hồ ly chỉ biết quyến rũ đàn ông mà thôi.

Bốp!!!

Một cái tát rất mạnh giáng thẳng vào mặt cô ta khiến cô ta té ngửa ra sau.
Người vừa xuất thủ chính là một trong những kẻ bị lừa vào hậu cung của
nữ chủ - Lưu Lâm Tuyền. Đứng sau lưng hắn ta là người em trai Lưu Lâm
Chiến, cũng đang nhìn Đoạn gia tiểu thư bằng ánh mắt lạnh lùng đến cực
độ, khiến cho cô ta cảm thấy lạnh cả người.

Âu Tử Tuyết liếc nhìn xung quanh, khóe môi hơi câu lên một chút, khiến cho Diệp Thần vốn đang chăm chú nhìn cô ngây ra một hồi. Ngoại trừ Nam Cung Ngạo đang đi công
tác ở nước ngoài ra thì dàn hậu cung của nữ chủ hiện tại đều tụ tập ở
đây cả rồi. Xem ra trò vui chắc cũng sắp bắt đầu rồi nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui