Nữ Chính, Đừng Tưởng Tôi Sợ Cô!!!

Nối tiếp anh em của Lưu gia, Lãnh Lăng cũng nhanh chóng đến bên Lục Sắc Vi, quan tâm hỏi han. Trong lúc nhất thời, Lục Sắc Vi lại trở lại thành tâm điểm của mọi người khi mà bản thân được một đám đàn ông có thân phận
cao quý vây quanh. Âu Tử Tuyết hiện tại mới sâu sắc cảm nhận thứ gọi là
”bàn tay vàng” của tác giả, đồng thời cũng hận chết con nhỏ bạn thân của mình, lại có thể viết ra bộ truyện khiến cô buồn nôn đến mức này.

Nam chủ gần như mê muội vì nữ chủ, cho dù có bắt gặp những mặt xấu xa của
nữ chủ thì dường như cũng không để trong lòng. Chỉ cần nữ chủ đeo lại
mặt nạ lên liền trưng ra bộ mặt si tình theo đuổi. Ở phía bên kia, Lục
Sắc Vi đứng giữa những người đàn ông hoàng kim, khuôn mặt lúng túng và
khó xử, nhưng đáy mắt liền không giấu được sự đắc ý cùng cao ngạo. Mấy
người đàn ông này tài giỏi thì sao chứ? Chẳng phải cuối cùng đều bị cô
ta mê hoặc, nguyện quỳ dưới váy của cô ta sao? Chỉ cần chịu đựng thêm
một thời gian nữa thôi, cô ta liền có thể trừ khử hết cao tầng những gia tộc này, thâu tóm hết thảy về cho anh họ, sau đó cùng anh họ hưởng thụ
cuộc sống hạnh phúc.

Âu Tử Tuyết nhàm chán nhìn nữ chủ và dàn hậu cung của cô ta, không nhịn được ngáp dài một cái. Kiểu này chắc phải
một hồi nữa nữ chủ mới triển khai kế hoạch của mình. Cô còn phải đứng
ngốc ở đây một hồi nữa rồi.

Đột nhiên, một bóng người tiến nhanh
về phía Âu Tử Tuyết, quay đầu lại liền trông thấy một khuôn mặt vô cùng
yêu nghiệt đang nhìn cô mỉm cười. Người này không ai khác chính là Diệp
gia thiếu gia - Diệp Thần. Diệp Thần chính là nhìn thấy cô cứ mãi nhìn
về phía Hàn Thiên Dật nên nghĩ rằng cô còn chưa dứt được “tình cũ”,
trong lòng khó chịu không thôi, nhịn không được liền đi đến đây. May mắn hiện tại ánh nhìn của mọi người đều đã hướng về phía Lục Sắc Vi, bằng
không nếu họ thấy Diệp thiếu gia chủ động đến tìm một cô gái thế này thì chắc sẽ nhìn đến rớt con mắt ra mất.

-Tiểu Tuyết, đang nhìn gì vậy?

Âu Tử Tuyết tâm trạng không vui, hung hăng trừng hắn một cái, nói:

-Không được gọi tôi như thế. Tiểu Tuyết là để anh hai gọi, không phải để anh gọi.

Diệp Thần trên mặt toàn là u oán, uỷ khuất trả lời:

-Lần trước không phải cũng gọi như vậy sao? Sao bây giờ đột nhiên lại cấm?

Âu Tử Tuyết vẻ mặt gian xảo, cười hắc hắc:

-Lần trước là anh dắt tôi đi chơi nên tôi mới không tính toán với anh. Bây giờ tất nhiên là phải tính toán rồi.

-Nga, vậy liền gọi Tuyết nhi được không? Tuyết nhi, nghe rất hay đó.

-Hừ, Tuyết nhi là để ba gọi, không phải để anh gọi. Đổi đi!

-Vậy...liền gọi Tử Tuyết nhé? Lần này tuyệt đối không đổi nữa đâu.

Ở dưới Diệp Thần mè nheo một hồi, Âu Tử Tuyết cuối cùng phải đồng ý cho
hắn gọi như vậy. Cha con Âu Tử Kỳ đứng một bên há hốc mồm nhìn hai người nói chuyện, sau đó nhìn nhau nở nụ cười mờ ám, lén lút né ra một bên,
để lại không gian riêng cho hai người.

-Ba, người nói xem, Diệp tiểu tử có phải rơi vào lưới tình với Tiểu Tuyết rồi không? - Âu Tử Kỳ thấp giọng hỏi

-Ngu ngốc, rõ ràng như thế lại còn đi hỏi sao. Đây là hiển nhiên rồi. Cũng
không nhìn lại Tuyết nhi là con của ai a. - Âu Thiên Lãnh đắc ý trả lời, trên mặt tràn đầy xuân quang. Không hổ là Tuyết nhi yêu quý của ông mà. Ngay cả Diệp Thần cũng có thể bẻ thẳng lại được, đúng là quá xuất sắc,
thật khiến ông hãnh diện.

Âu Tử Tuyết nói chuyện với Diệp Thần
chưa được bao lâu thì Lục Sắc Vi cùng đám nam chủ chợt tiến lại gần. Lục Sắc Vi bày ra khuôn mặt thánh thiện, nhìn cô mỉm cười, đáy mắt lóe lên
mấy tia xảo trá, vờ tò mò hỏi:

-Âu tiểu thư, cái đồng hồ cô giành mua lần trước sao không thấy cô tặng cho Dật? Vậy mà lần trước còn
tranh với tôi, cuối cùng cô cũng có dùng tới đâu. Như vậy thật lãng phí
nha.

Hàn Thiên Dật nghe xong trên mặt tức thì phủ một tầng sương lạnh, khinh thường nhìn về phía cô, mỉa mai:

-Món quà mà cô tặng tôi tuyệt đối sẽ không nhận đâu. Cô tốt nhất đem về mà
dùng đi. Đừng tưởng có chút tiền đi tranh giành với Vi nhi là giỏi
giang.

Mấy tên nam chủ còn lại mặc dù không nói gì, nhưng cũng
vô cùng phối hợp nở nụ cười khinh bỉ nhìn cô. Lục Sắc Vi khóe môi bí mật nhếch lên trong chớp mắt, bộ dạng mưu kế đã thành, trong mắt tràn đầy
khiêu khích nhìn Âu Tử Tuyết. Duy chỉ có Lãnh Lăng là người có mặt ngày
hôm đó cảm thấy có chút chột dạ, đồng thời trong lòng hiện lên chút ngờ
vực với Lục Sắc Vi. Vi nhi của hắn vì sao lại nói dối vu oan cho người
như thế chứ?

Trái ngược với mấy tên nam chủ ngu ngốc tự đại kia,
hai cha con nhà họ Âu và nhà họ Diệp trông thấy rất rõ ràng vẻ mặt giả
tạo của Lục Sắc Vi, lại nghe thấy Hàn THiên Dật sỉ nhục Âu Tử Tuyết như
vậy, khuôn mặt nhất thời trầm xuống. Vợ chồng Hàn Lãnh nghe xong cũng
giận tím mặt, lập tức lao tới, chỉ hận không thể xé nát mặt nạ của Lục
Sắc Vi, khiến cho con mình sáng mắt ra.

Lục Sắc Vi vốn cho rằng
Âu Tử Tuyết nghe xong sẽ khóc lóc sướt mướt, buông lời mắng chửi cô ta
như trước đây, sau đó cô ta sẽ tiếp tục vở diễn quen thuộc, nâng lên
hình tượng của mình trong lòng những người đàn ông này, những cô ta đã
lầm. Âu Tử Tuyết vẫn đứng đó, khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt liếc nhìn bọn
họ, trong mắt tràn đầy sự trào phúng và khinh thường, mỉa mai đáp:

-Lục tiểu thư, khả năng đổi trắng thay đen của cô thật tốt nha. Cái đồng hồ
đó, là tôi chọn trước, cô mới là người đến sau tranh giành. Còn nữa, tôi cũng không nói là mua về để tặng Hàn thiếu, đều là cô tự biên tự diễn
mà thôi.

Lục Sắc Vi nghe xong biến sắc, không nghĩ tới Âu Tử
Tuyết đột nhiên thông minh một cách bất thường như vậy, cư nhiên không
rới vào bẫy của cô ta. Lại giật mình nhớ ra, hôm đó Lãnh Lăng cũng có
mặt, e rằng hiện tại hắn cũng bắt đầu nghi ngờ rồi. Nhưng mà đâm lao thì phải theo lao, cô ta không thể bỏ qua như vậy, liền tỏ vẻ xấu hổ, cúi
đầu nói:

-Xin lỗi, vì cô là nữ mà lại mua đồng hồ nam nên tôi mới nghĩ là cô mua về tặng Dật. Dù sao lúc đó cũng sắp đến sinh nhật của
Dật rồi. Âu tiểu thư, tôi rất tò mò, chiếc đồng hồ đó bây giờ ở đâu rồi? Cái đồng hồ đó rất hợp với Dật, hay là bây giờ cô tặng anh ấy đi. Chắc
Dật sẽ không từ chối đâu.

Ý tứ của Lục Sắc Vi rất rõ ràng, chính
là nói Âu Tử Tuyết rất muốn tặng, nhưng vì sợ bị chê nên mới không dám
đưa ra. Mọi người xung quanh nét mặt giống như là hiểu ra, mập mờ cười
nhìn Âu Tử Tuyết như muốn tìm ra sự chột dạ của cô. Nhưng đáng tiếc, bọn họ thất bại. Âu Tử Tuyết nhún vai nhìn Lục Sắc Vi, thản nhiên nói:

-Cái đồng hồ đó là tôi mua tặng sinh nhật của anh hai, không phải tặng cho Hàn thiếu. Lục tiểu thư đã nghĩ nhiều rồi.

Ánh mắt mọi người lạp tức hướng qua phía Âu Tử Kỳ, thấy trên tay anh quả
nhiên có một chiếc đồng hồ sang trọng mới tinh. Lập tức, những người này lên tiếng xì xào, ánh mắt kì dị hướng về Lục Sắc Vi khiến khuôn mặt cô
ta lúc xinh lúc trắng, vô cùng khó chịu, nhưng chỉ có thể nhịn xuống.
Không ai chú ý rằng, đáy mắt Lãnh Lăng chợt lóe lên vài tia kỳ lạ, trong lòng có chút hoang mang. Hi vọng những gì hắn phán đoán là sai, bằng
không, hắn nhất định khiến cô ta trả giá đắt.

Giờ phút này, Âu Tử Tuyết chính là được vạn chúng chú mục, ánh mắt mọi người nhìn đến cô
đều là ngưỡng mộ vô cùng. Còn về phần Lục Sắc Vi, dường như đã bị lãng
quên. Ngoại trừ đám nam chủ ra, bên cạnh cô ta không còn một ai nữa.
Hiện tại Lục Sắc Vi thật sự rất hận Âu Tử Tuyết, chỉ ước gì có thể đem
cô xé xác ra, ăn tươi nuốt sống để thỏa mãn mối hận trong lòng. Nhưng
nghĩ đến những người đàn ông này vẫn còn ở bên, cô ta liền cố gắng nhịn
xuống.

Bữa tiệc tiếp tục diễn ra rất suôn sẻ. Diệp gia cũng Âu
gia kết minh với nhau. Ánh mắt của Diệp Thanh và Âu Thiên Lãnh nhìn nhau đều vô cùng kì dị, sau đó cùng lúc nở nụ cười, quàng vai bá cổ, bộ dạng giống như bạn bè thân thiết lâu ngày không gặp, hù cho không ít người
hoảng sợ. Nếu bọn họ nhớ không lầm thì quan hệ giữa Diệp tổng và Âu tổng cũng không tốt như vậy a? Khẳng định là phải có chuyện mờ ám trong này
rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui