Nữ Chính Là Thê Tử Tôi


“Nhạc Nhi, muội không sao đấy chứ?” Hạ Minh Nguyệt lo lắng nhìn nàng
Nàng cảm thấy mối quan hệ giữa Lâm Nhạc và gia đình cũ của nàng ta không được tốt lắm.

Bởi vì khi nghe đến hai từ mẫu thâm thôi mà Lâm Nhạc đã run lên bần bật rồi.Thấy Lâm Nhạc vẫn im lặng, Hạ Minh Nguyệt bèn vỗ về trấn an Lâm Nhạc:
“Hay là để tỷ đi thay muội”.
“Không…không cần muội đi ngay bây giờ đây”.

Nghe được câu nói đó của Hạ Minh Nguyệt khiến Lâm Nhạc giật mình vội đẩy cánh tay của Hạ Minh Nguyệt ra rồi khẩn trương tiến ra ngoài.
Thấy tâm tình của Lâm Nhạc không được tốt, Hạ Minh Nguyệt càng trở nên lo lắng hơn.

Vì thế, nàng đã lẳng lặng đi theo Lâm Nhạc để tìm hiểu nguyên nhân.

Còn Lâm Nhạc cứ thế rời khỏi phòng rồi tiến nhanh ra bên ngoài cổng mà chẳng mảy may để ý xung quanh.

Người hầu trong phủ nhìn thấy điệu bộ của nàng như vậy có chút khó hiểu, họ thi nhau bàn tán dữ dội sau lưng nàng không chút kiên dè.
“Nhạc Nhi, con khỏe không?” Lời nói giả tạo thốt ra từ người mẫu thân đó khiến nàng không khỏi rùng mình
Nàng quá hiểu mẫu thân mình đến đây để làm gì rồi nên trực tiếp kéo bà ra xa phủ rồi dúi vào tay bà ta tất cả số tiền mà nàng đang có.

Những tưởng bà ta sẽ vui vẻ rời đi nhưng không, bà ta cầm số bạc đó thẳng tay ném xuống đất rồi nhìn nàng với khuôn mặt vô cùng tức giận.

Bây giờ bà ta đã thực sự lộ ra bản chất của mình.
“Cô xem tôi là ăn mày sao?”
“Mẫu thân, đây là tất cả những gì con có".

Nàng vừa nói vừa cúi gầm mặt xuống
“Cô bây giờ là đại tiểu thư của Lâm gia thì chút bạc lẻ này có là gì đối với cô”.
“Đúng như thế nhưng….”.

Nàng ngập ngừng đáp lại
“Cô không phải giải thích, mau được đôi bông tai trên người cô ra đây”.

Bà ta vừa cắt ngang lời nàng nói, vừa nhòm ngó đôi bông tai quý giá mà Chu Lệ - Lâm phu nhân tặng nàng
“Không được đâu, cái gì con cũng sẽ đưa cho người nhưng bong tai này thì không được đâu.

Đây là mẫu thân ….

À không là Lâm phu nhân tặng cho con”.
“Ta không cần những thứ khác, mau đưa nó cho ta, nhà ta bây giờ không còn gì để ăn nữa ngươi có biết không.

Ngươi muốn cả nhà mình chết đói sao?”.

Bà ta lớn tiếng giận dữ hơn
Dứt lời bà ta tiến đến định giật lấy đôi bông tai mà nàng đang đeo thì bị một bàn tay khác ngăn lại.

“Bà đang làm gì vậy?”.

Hạ Minh Nguyệt từ đâu bước đến nắm lấy tay của bà ta nói
“Tôi đang dạy dỗ con gái tôi, không phải chuyện của cô”.
“Bây giờ Nhạc Nhi đã là người của Lâm gia nên không còn liên quan gì đến bà nữa.

Bà tốt hơn hết là đừng bao giờ tìm gặp Nhạc Nhi nữa”.
Sau khi nghe được những lời Hạ Minh Nguyệt nói, bà ta trầm tư nghĩ gì đó rồi nói: “Lâm gia các người có bằng chứng gì mà nói tôi không còn liên quan đến Lâm Nhạc nữa”.
“Bà…”.

Hạ Minh Nguyệt tức giận nhìn người phụ nữ trước mặt mình
“Nhưng cũng không phải là không thể, nếu như cô chịu bỏ 1 vạn lượng vàng thì coi như từ trước đến giờ tôi và Lâm Nhạc sẽ không còn liên quan nữa, sẽ không bao giờ tìm gặp cô ta nữa”.

Bà ta đắc ý nói
Bà ta đã suy toán kỹ rồi, với số tiền này không những có thể trả hết khoản nợ do Khúc Lương – đệ đệ của Lâm Nhạc mà còn không phỉa lo lắng cuộc sống sau này nữa.
“Mẫu thân”.

Lâm Nhạc lớn tiếng nói
"Cô cứ coi như đây là lần cuối cùng cô làm một việc tốt cho gia đình mình đi".

Bà ta thản nhiên đáp lại
Lâm Nhạc ngỡ ngàng, sửng sốt không thể tin vào tai mình đây chính là lời nói của một người mẫu thân đã sinh ra nàng.

Nàng đã làm gì sai chứ, trước giờ nàng vẫn luôn vì gia đình mà chịu bán thân vào thanh lâu, dành những số bạc ít ỏi mà mình kiếm được để nuôi sống cái gia đình đó, để bây giờ nàng nhận được cái này sao.
Còn bên phía Hạ Minh Nguyệt nghe xong lại trở nên càng cảm thấy thương xót cho Lâm Nhạc.

Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là nàng làm gì có ngần ấy ngân lưọng để đưa cho bà ta chứ.
Bà ta thấy biểu tình của Hạ Minh Nguyệt liền hiểu ra được vấn đề, cười đắc ý: “Nếu cô không có thì đừng quản chuyện của chúng tôi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui