Bây giờ trong phòng thí nghiệm đại học A, có một ít thiết bị thí nghiệm thường dùng, đều là do anh ta năm đó sử dụng làm thí nghiệm cảm thấy cái cũ dùng không tốt lắm, sau khi cải tiến thì đăng ký độc quyền, được công ty kỹ thuật mua lại, sau đó sản xuất lại một lần nữa, đưa ngược lại phòng thí nghiệm.
Có lẽ anh không được hoan nghênh như Tạ Liên Thành, nhưng mà nói không quá ngoa chứ, nơi nơi ở đại học A đều có thuyền thuyết của anh.
Sau đó Tạ Liên Thành thành lập công ty trí tuệ nhân tạo, làm ra thiết kế liên quan đến chức năng thần kinh, còn muốn hợp tác với Ngô Hi Ngạn.
Anh ta nhớ rõ lúc đó, đối phương tuy là còn trẻ tuổi nhưng đã là một trong những người đứng đầu phương diện cấy ghép của đại học A,….
Không! Là một cây đao tiếng tăm lẫy lừng trong lĩnh vực cấy ghép trên toàn thế giới.
Nền tảng vững chắc, nghiên cứu khoa học xuất sắc, giải phẫu thao tác vô cùng chuẩn chỉnh.
Là một thiên tài y học thực sự.
Anh ta còn nhớ rõ, lúc ấy Tần Tịch trúng đạn ngã xuống đất, bản thân giống như người điên ôm cô chạy tới bệnh viện đại học A, lúc khẩn cấp giải phẫu, Ngô Hi Ngạn cũng bị viện trưởng gọi vào phòng phẫu thuật.
Lúc ấy viện trưởng bệnh viện đại học A còn nói với mình, thanh niên này, rất mạnh.
Đợt trước bệnh viện có một ca giải phẫu tim, bên ngoài trái tim bị ngoại thương rất nặng, căn bản không thể nhìn rõ tầm nhìn để giải phẫu, lúc đó Ngô Hi Ngạn là bác sĩ mổ chính, ngón tay ngâm trong máu, xác nhận vị trí giải phẫu, cứng rắn kéo người từ chốn địa ngục quay về.
Lúc ấy cả người Tạ Liên Thành đều hoảng hốt, nhìn Tần Tịch ngã vào vũng máu trên mặt đất, không thể nào tự hỏi được gì.
Bây giờ nhìn bóng dáng Tần Tịch sóng vai với Ngô Hi Ngạn đi khỏi, nhìn cô gái nhỏ làm nũng ngoắc lấy tay áo đối phương.
Lúc đó mọi thứ như vỡ vụn, khiến những ký ức mà anh ta không dám hồi tưởng từ từ hiện lên trong não.
Tạ Liên Thành cười khổ một tiếng, đây là số mệnh sao?Đời trước vào lúc Tần Tịch sắp chết, Ngô Hi Ngạn dùng tất cả những gì mình có cứu giúp.
Tuy rằng vẫn không thể cứu sống được cô, nhưng người ở bên cạnh cô những giây phút cuối cùng vẫn là anh ta.
Còn bản thân mình thì sao?Phản bội Tần Tịch, bỏ rơi Tần Tịch, vào lúc cô vì cứu mình mà trúng đạn ngã xuống, lại bỏ đi đi tìm Tô Nhiễm, mất đi cơ hội cứu lấy cô vào lúc tốt nhất.
Anh ta đáng đời!Anh ta đáng chết!Nhưng mà!Tạ Liên Thành bỗng nhiên mở to hai mắt.
Anh ta nhớ rõ, sau đó Ngô Hi Ngạn….
Anh ta không phải……Bây giờ Tần Tịch với anh ta….
Nếu bọn họ thật sự ở bên nhau……Vậy tương lai……Sắc mặt Tạ Liên Thành đột nhiên khẽ biến.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Lạc Phỉ, cái này chắc chắn không thể thoát khỏi người này, cái tên điên cuồng lại mạnh mẽ xem mình như kẻ địch cũng nhìn về cùng một hướng.
Lạc Phỉ hắn….
hắn cũng….
.
Tạ Liên Thành có chút hoảng hốt.
“Cách Tần Tịch xa xa chút.
” Lạc Phỉ đột nhiên mở miệng.
Hắn nói chuyện với Tạ Liên Thành, trước giờ vẫn là cái giọng điệu này.
Lạnh nhạt ngắn gọn, giống như nói nhiều với anh ta thêm một chút thì là đang lãng phí thời gian của hắn vậy.
“Rác rưởi thì không xứng đứng bên cạnh cô ấy.
” Lạc Phỉ lại nói.
Tạ Liên Thành: “……”Anh ta đúng là hết nói nổi với Lạc Phỉ.
Rác rưởi không xứng đứng bên người Tần Tịch?Ai là rác rưởi? Mình sao?Mình nơi nào……Từ từ!Đột nhiên Tạ Liên Thành cả kinh, vừa rồi loáng thoáng cảm thấy có chỗ không đúng lắm, giờ cảm giác này càng rõ ràng.
Tạ Liên Thành nhìn về phía Lạc Phỉ.
Lạc Phỉ cũng đang lạnh lùng nhìn anh ta.
Tạ Liên Thành không lên tiếng.
Trong lòng anh ta nổi phong ba bão táp, giống như đoán được gì đó.
Chờ đến khi anh ta phản ứng lại, Lạc Phỉ đã xoay người: “Anh nếu còn tiếp tục che chở Tô gia, tôi đây không ngại diệt luôn Tạ gia đâu.
”“Lạc Phỉ tên điên này!” Tạ Liên Thành đúng là bị đối phương làm cho tức chết.
Trong khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn ở nước ngoài, còn không phải là vì tên khùng này.
Hắn ta đúng thà là tổn hại mình 1000 giết bọn họ 800 cũng không ngại.
Trước kia anh ta cũng cảm thấy Lạc Phỉ thần kinh nhưng không đến mức thần kinh đến trình độ này.
Ít nhất hắn ta vẫn còn lý trí, còn băn khoăn lợi ích của hắn ta.
Tạ gia liên thủ với Tô gia, thật ra Lạc Phỉ đối phó cũng không dễ dàng gì.
Nhưng hắn ta lại dùng phương thức tự sát đi tấn công mình, Tạ Liên Thành ứng phó cũng mệt đứt hơi.
Lạc Phỉ không nói chuyện nữa, hắn ta đi ra khỏi sân bay.
Tần Tịch hận hắn.
Cái loại hận ý này căn bản dấu không được.
Cho dù cô sẽ ngồi lên vòng quay ngựa gỗ khóc thút thít vì hắn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là vì làm cho bản thân bộc phát ra, nén đau xẻo đi miếng thịt thối rữa trên người xuống.
Nhưng mà nhìn qua cô cũng không có hận Tạ Liên Thành.
Đây là vì sao?Cô sẽ vẫn mỉm cười gọi đối phương là “Thầy Tạ”, cùng đối phương chào hỏi tạm biệt tử tế.
.