Đối với con trai duy nhất của lão Tổng giám đốc, không có hiểu bằng trợ lý.
Nhưng thật ra cô biết đối phương không muốn tốt nghiệp đã về thừa kế gia nghiệp, cho nên tự mình gây dựng sự nghiệp.
Thời gian ngắn ngủi hai ba năm, vậy mà lại tạo ra tên tuổi.
Thì ra, boss bọn họ có sở thích như vậy à?Tới đại học A dạy học là cái quỷ gì vậy?!Nhưng mà cho dù như thế nào, cô nhớ kỹ cái tên “Tần Tịch” này.
Từ ký túc xá của Tần Tịch tới cửa đông trường học, đi chừng 20 phút.
Cô lại đợi chừng 15 phút, xe Tạ Liên Thành dừng trước mặt cô.
“Lên xe.
” Anh ta vừa nói vừa xuống xe, galant mở cửa ghế lái phụ ra cho Tần Tịch.
“Cảm ơn ạ.
” Tần Tịch cũng không khách sáo.
Sắc mặt Tạ Liên Thành có vẻ không tốt lắm, nhưng vẫn duy trì lịch sự tối thiểu.
Tần Tịch cúi đầu thắt kỹ đai an toàn cho mình, Tạ Liên Thành cũng lên xe.
“Thầy Tạ.
” Cô hỏi: “Thầy muốn ăn gì ạ?”“Em muốn ăn gì?” Tạ Liên Thành hỏi ngược lại.
Anh ta không có nổ máy lái xe đi ngay mà quay đầu nhìn về phía Tần Tịch.
Có một đợt không gặp, cô gái nhỏ càng thêm thanh tú hơn.
Anh ta nhìn thấy cô phản kích trên diễn đàn, cũng nhìn thấy biểu hiện của cô ở buổi livestream.
Nhìn video Đường Lăng chỉnh sửa, nhìn Tần Tịch thong dong tự tin, giống như chỉ cần một ánh mắt có thể nghiền nát áp đảo những người muốn hại cô đó.
Thật ra tâm trạng Tạ Liên Thành rất phức tạp.
Anh ta từng rất qua một Tần Tịch như thế, rất nhiều lần.
Bên ngoài thì trông mềm mại ngọt ngào, làm việc luôn cho người khác cảm giác nhẹ nhàng thư thái.
Nhưng mà nên tảng rất vững chắc, năng lực quan sát vô cùng nhạy bén.
Lúc mấu chốt rất rộng lượng, tự tin thong dong vô cùng.
Rất nhiều lần phải dựa vào sự cẩn thận và nhạy bén của cô mới khiến công ty của anh ta vượt qua cơn sóng dữ, vượt qua bẫy rập của đối thủ cạnh tranh đào sẵn.
Nếu nói người không rời không bỏ, làm bạn cùng anh ta đi tới đỉnh vinh quang, chỉ vì làm cho anh ta cảm động.
Vậy ngược lại thì….
.
Một cô gái nhỏ rõ ràng là rất đáng yêu mềm mại như vậy, phải là loại con gái thích làm nũng lắm, ở những lúc mấu chốt lại luôn có biểu hiện sát phạt quyết đoán.
Chính sự tương phản rõ ràng đó, làm Tạ Liên Thành cảm động rất nhiều, tình cũng động.
Anh ta muốn nhìn thấy càng nhiều sự tương phản hơn.
Muốn cô gái nhỏ với ai cũng cười dịu dàng ấm áp kia, sẽ bày ra nhiều bộ mặt khác nhau trước mặt mình.
Cho nên anh ta trêu chọc cô.
Tạ Liên Thành nhắm mắt lại, nổ máy.
Nếu lúc đó không phải Tô Nhiễm đột nhiên về nước.
Nếu không phải khoảng thời gian đó Tô gia liên tục xảy ra chuyện, làm cho cảm xúc của Tô Nhiễm không ổn định, cần anh ta làm bạn.
Cô bé đó hiếm khi mềm mại, lại hay dính người và thường sợ hãi, làm cho Tạ Liên Thành do dự.
Chỉ cần Tô Nhiễm về nước trễ hai tháng thôi, Tạ Liên Thành có lẽ thật sự, sẽ không quay đầu lại.
Nhưng mà không có nếu.
Anh ta bình tĩnh nhìn đường lớn rộng mở phía trước.
Cuối cùng anh ta vẫn chọn Tô Nhiễm, sau đó trơ mắt nhìn Tần Tịch, ngã vào vũng máu.
Lúc cô chết đi, còn trẻ tuổi như vậy.
Vừa mới cùng anh ta đi qua thời kỳ gian nan nhất, còn chưa kịp hưởng chung thắng lợi vui vẻ.
Cô cứ thế chết đi.
Tạ Liên Thành chật vật quay đầu nhìn về phía Tần Tịch một cái.
Vừa lúc trên đường tới, lồng ngực anh ta nghẹn đắng.
Cái cảm giác bị người ta không để ý tới, xa cách rất rõ ràng, thật sự làm anh ta khó chịu.
Nhưng mà nhìn thấy Tần Tịch, anh ta lại cảm thấy lý do mình tức giận đúng là buồn cười quá.
Tạ Liên Thành căn bản là không cơ hội hỏi một tiếng.
Trong yến hổi, Tần Tịch bị anh lấy cớ uống say hôn một cái, lại chỉ chờ được tin anh ta lại bắt đầu có đôi có cặp với Tô Nhiễm.
Sẽ có tâm trạng như thế nào?“Tần Tịch.
” Tạ Liên Thành thở sâu, một chút cảm giác không thoải mái cuối cùng kia, cũng bay đi theo gió, “Tìm tôi có chuyện gì?”Anh ta dừng lại một chút, lại nói: “Gần đây công ty rất bận, tôi có lẽ không có thời gian tới trường học.
Chẳng qua chờ qua đợt này thì tốt hơn rồi.
Nếu em có việc gì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi luôn chờ.
”“Cảm ơn thầy ạ.
” Tần Tịch quay đầu nhìn về phía anh ta cười: “Thầy thật là người tốt.
”Giọng nói của cô bình tĩnh, đôi mắt cười đến cong cong.
Những lời này nghe thì như chân tâm thực lòng, vào tai Tạ Liên Thành lại có vẻ chói tai.
“Lần sau em nhớ kỹ.
” Tần Tịch còn nói thêm.
Giọng nói của cô hiền hòa, không hề có tý tức giận nào: “Chủ yếu là thầy Tạ công việc bận rộn như vậy, làm phiền tới thầy thì hơi ngại.
”“Em……”.