Tôi tên Diệp Ân Linh, đây là cái tên mà cha nuôi đã đặt cho tôi. Sau khi bố mẹ mất, tôi và phải bay sang Mĩ để định cư, quên hết tất thảy nỗi buồn của quá khứ, bắt đầu lại từ đầu. Cuộc sống của chúng tôi rất ổn định vì có cô chú bảo trợ, ở đây tôi còn quen được một cô bé rất đáng yêu, cô bé ấy tên Khả Nhi, tôi cứ tưởng cuộc sống sẽ êm đềm trôi qua sau cơn ác mộng, bầu trời lại lóe lên tia sáng nhưng không phải, tất cả chỉ là giả dối mà anh tôi tạo ra để tôi quên đi mọi chuyện, thế giới của tôi từ sau vụ tai nạn năm đó đã vĩnh viễn mất đi mặt trời, nó không hề tồn tại. Ngày hôm đó, người đàn ông một thân hắc y bước đến trước mặt tôi, nói những lời vô nghĩa, tôi đã rất sợ, tự lừa bản thân đó chỉ là nói dối, ông ta không hiểu gì cả, cái gì mà bố mẹ tôi muốn rời tổ chức nên bị cô chú đuổi giết chứ, vô lý, giả dối là tất cả những gì tôi có thể nghĩ nhưng cái gật đầu của anh đã khiến tia hi vọng cuối cùng của tôi vụt tắt. Bạn hiểu thế nào là cảm giác của sự phản bội, người tôi đã từng rất kính trọng, coi là người thân, là cả thế giới, vậy mà, tất thảy, tất thảy mọi thứ đều sụp đổ chỉ trong một ngày. Tôi lúc ấy đã khóc rất nhiều, cũng chả nhớ nổi đã làm những gì, nhưng tôi biết những giọt nước mắt ấy chính là sự tin tưởng của tôi, sự tin tưởng của tôi, dần rơi xuống mặt đất, vỡ vụn và khô héo đi
Tôi bắt đầu gia nhập tổ chức sát thủ, người đàn ông hôm đó là bạn của bố tôi cũng chính là boss ở đây, Nam Ân, ông ta nhận hai chúng tôi làm con nuôi. Tôi và anh được học rất nhiều thứ, bắn súng, sử dụng dao, đặt bom...Tôi biết, những thứ mà thầy dạy, tất thảy là để chúng tôi có thể giết người, nếu muốn sống sót tại đây. Từ khi chúng tôi bước vào đây nghĩa là thế giới của chúng tôi chỉ tồn tại màu đỏ. Cố gắng sống sót ở đây đồng nghĩa với không có tình yêu, không có bạn bè, sự tin tưởng, gạt bỏ đi tất thảy, ý định duy nhất của tôi là báo thù. Từng ngày, từng ngày trôi qua là những vết roi, vết dao đến rách cả da thịt, máu chảy đỏ hoe cả một vùng áo, vậy mà tôi lại chẳng hét lên dù chỉ là một tiếng, chỉ biết cắn chặt môi đến ứa máu, nếu đây là cái giá phải trả để mạnh hơn, tôi chấp nhận cam chịu. Cha nuôi rất ít khi đến thăm tôi nhưng tôi không giận, tôi biết người chăm sóc tôi khi bị ốm chính là ông, người đuổi thầy giáo dạy kiếm vì đã chém một nhát vào tay tôi cũng chính là ông, người luôn đứng ở tầng thượng dõi theo tôi tập luyện cũng là ông, tuy ông ấy không thể hiện thành lời nhưng tôi biết, ông quan tâm đến tôi, thật sự rất quan tâm, lần đầu tiên trong đời tôi lại cảm nhận được cái gì gọi là tình thâm sau ngần ấy năm trời, ấm áp vô tận.
""Ân Linh, con không được khóc. Bây giờ con có thể hận ta, nhưng con phải hiểu, bây giờ chỉ cần con khóc, con chính là đã thua cuộc. Không ai có thể ở bên cạnh con mãi, ta cũng vậy, tự biến mình trở nên thật mạnh, mạnh đến nỗi chẳng ai có thể làm hại con, rõ chưa"" thân ảnh một người đàn ông huyền ảo, giọng nói trầm ấm nhưng không kém phần nghiêm nghị, tiểu oa nhi dáng người nhỏ nhắn, toàn thân là vết thương, đôi mắt đã ngấn nước nhưng lại cố cắn chặt răng để không rơi, vừa nghe nam tử nói liền gật đầu thật mạnh ""Ân"", lấy đôi tay nhỏ lau đi nước mắt, đôi mắt dần chuyển sang lạnh đến cực độ, sâu thẳm đến vô hạn, không còn là đôi mắt ngây thơ của một đứa trẻ. Đôi tay nắm chặt lấy sức đứng dậy, đôi chân nhỏ chập chững bước vào khung ảnh huyết phía trước. Giấc mơ như vậy vẫn thường lặp đi lặp lại hàng ngàn lần trong đầu tôi cũng chính là dũng khí để trở thành một người như hôm nay mặc dù cái giá phải trả cũng không nhỏ
Sau mấy năm vất vả tìm kiếm tin tức, tôi cũng đã tìm được "cô, chú" tôi, có lẽ đây chính là lần cuối cùng tôi gọi họ như vậy. Có lẽ đã đến lúc rồi, bây giờ tôi trả thù nếu thành công thì tốt nhưng nếu thất bại há chẳng phải làm liên lụy đến cha sao?, liên lụy đến tổ chức?, tôi không thể để họ vì tôi mà bị thương, khi xưa tôi vì quá yếu đuối mà đã không thể bảo vệ được cha mẹ của mình, hại họ đến khi chết vẫn mang danh phản bội, bây giờ, tôi đã mạnh hơn, tôi dù có hi sinh cũng không để bi kịch đó lặp lại với bất kì một người thân nào của tôi nữa. Do vậy, dù bị cha nuôi ngăn cản nhưng tôi vẫn rời tổ chức mà thi hành đơn.
Cuối cùng này đó đã đến, tôi và anh hai cùng đến tổ chức của kẻ thù, một đêm giết sạch, nhưng đến khi nhìn thấy con trai của họ tôi lại không thể nào ra tay, hắn ta nhỏ hơn tôi 2 tuổi, nước mắt rơi như mưa chạy tới bên xác bố mẹ mà khóc, hình ảnh đó làm tôi thật nhớ tới anh em tôi của quá khứ, cuối cùng tôi từ bỏ, thôi thì tha cho hắn một đường sống, xem như trả lại họ những năm tháng đã nuôi dưỡng chúng tôi vậy, tôi dù có thế nào cũng không thể quên được đôi mắt của hắn nhìn tôi lúc đó, căm hận có, phẫn nộ có, sợ là để lại mầm họa phía sau rồi!
Sau khi trả thù, tôi quay sang thành lập một tổ chức CG nhưng tôi nào ngờ cũng trong thời gian đó, một tổ chức cũng dần hình thành. Hắn 3 năm trước ôm hận mà cố gắng, 3 năm sau trở lại với một thân phận mới, một con người khác, không còn là chàng trai năm đó, đôi mắt lạnh sâu đến cực độ, điên cuồng mà cố gắng, lãnh khốc đến đáng sợ. Một ngày thuộc hạ của hắn đưa tôi một mảnh giấy nhỏ, trong đó ghi nguyên vẹn dòng chữ "Nợ huyết trả huyết". Vừa đọc, tôi ngay lập tức nhận ra hắn, tôi cùng anh trai đến điểm hẹn, ngày hôm đó, mưa rơi cuốn theo huyết nhuộm cả một khoảng sân lớn. Hắn thấy không thể tiếp tục liền bỏ chạy vào đường hầm, tôi chạy theo hắn, đến phòng hầm, ở đây có trói một cô bé sẵn trên ghế, hắn tay cầm con dao mạnh bạo kéo cô bé đó đứng dậy, kề con dao vào cổ uy hiếp, đúng cô bé ấy không ai khác chính là Khả Nhi, lúc đó tôi thật sự chẳng biết nên làm thế nào, bây giờ dù có thả hắn đi hắn nhất định sẽ không buông tha cho Khả Nhi nhưng nếu giết hắn, Khả Nhi cũng sẽ chết. Thấy được đôi tay rung rẩy của tôi, cô bé ấy nở nụ cười ngây thơ, đôi môi mấp máy ""Linh Linh là đang bắt người xấu sao?"", tôi một thoáng thất thần nhưng rất nhanh định lại, cố giấu sự sợ hãi trả lời ""Đúng a, vì thế Khả Nhi đừng động, Linh Linh nhất định sẽ cứu Khả Nhi mà"", vừa nghe, đôi mắt nhỏ đó như lóe sáng nhưng cũng nhanh chóng chuyển sang trầm tư ""Khả Nhi biết mà, Khả Nhi sẽ giúp Linh Linh bắt người xấu, Linh Linh đừng sợ"" cô bé vừa nói vừa lao thẳng đến con dao trước cổ, biết được Khả Nhi không còn tác dụng, hắn nhanh chóng buông cô bé ra để chạy trốn nhưng nhanh như cắt con dao nhỏ từ tay tôi bay đến, xuyên thẳng vào lồng ngực hắn, đau đớn đến chết
Quá khứ của tôi rất tầm thường, nói đúng hơn là thất bại. Cả cuộc đời hứa nhiều như vậy, có tất cả nhưng tất thảy lại không thực hiện được. Dương đôi mắt nhìn nhìn mình yêu thương ra đi, từng đêm mơ thấy họ, như một sự trừng phạt. Ba, mẹ, Khả Nhi từng người rồi cứ thế mà rời xa tôi, đến cuối cùng tôi vẫn không thể bảo vệ được thứ gì. Danh hiệu đệ nhất sát thủ, tiền bạc, võ công, tài trí, những thứ đó còn có quan trọng sao?. Cả cuộc đời tôi chưa từng mơ ước tới những thứ đó, chỉ mong có một cuộc sống như bao đứa trẻ khác mà thôi. Ông trời, ông sao lại tàn nhẫn như vậy?, sao lại bất công như vậy?, tôi bây giờ thật sự mong có một thế giới khác a, nơi mà tôi có thể bắt đầu lại, tất cả!