Chiếc xe ô tô bắt đầu lăn bánh, bà Amaryllis thẫn thờ nhìn qua cửa kính ô tô.
Thi thoảng bà quay sang nói chuyện vài câu với cô cho đỡ chán xong rồi lại quay về trạng thái ban đầu.
Tâm trạng của bà hôm nay nhìn có vẻ tốt nhưng sao cô vẫn cảm thấy có một chút khoảng lặng trong bà, một chút suy tư có vẻ hơi mập mờ.
Nhiều lúc cô muốn hỏi nhưng rồi lại chọn ngồi yên quan sát bà.
Có lẽ như vậy là tốt nhất...
- Tới rồi...!
Tiếng của bà Amaryllis kéo cô khỏi những suy nghĩ mông lung.
Chẳng mấy chốc mà đã tới con đường khúc khuỷu, toàn sỏi đá.
Nếu không phải từng tới đây một lần thì cô sẽ cho rằng ở đây là một khu vực hoang vắng.
Bà Amaryllis đề nghị đi bộ.
Từng bước chân của bà như chậm rãi hơn, như đang nhớ lại kĩ hơn một chút kí ức nữa.
Cánh đồng hoa oải hương ngày càng hiện ra trước mắt.
Từng nhành hoa oải hương màu tím đang đung đưa theo gió.
Mắt bà Amaryllis có chút rưng rưng.
Kí ức xưa đã yên vị mấy chục năm giờ ùa về.
Vẫn ngôi nhà bằng gỗ đó.
Vẫn cánh đồng hoa oải hương ngày đó nhưng sao lại có cảm giác thiếu vắng tới như vậy?
Phải chăng vì người mà bà mong đợi nhất không có ở đây? Một chút yêu thương ngày đó chỉ là sự bồng bột, chỉ là chút rung động mà ai cũng sẽ đều phải trải qua.
Chỉ là bây giờ nhìn lại thì có nhiều phần hối tiếc.
Khi đến một độ tuổi nào đó như bà Amaryllis chẳng hạn thì khi nhìn lại quá khứ sẽ cảm thấy hối tiếc không thôi.
Có những thứ bây giờ làm được nhưng cũng có một số thứ thì không thể làm được và chỉ có thể ngồi hối tiếc về một thoáng thanh xuân đã qua.
Bà Amaryllis tiến gần tới ngôi nhà bằng gỗ...lại một chút kí ức nữa ùa về...
- Nhóc dễ thương thích anh không?
Câu nói đó lại vang bên tai bà.
Bà khẽ cười.
Cũng chỉ vì câu nói bâng quơ lúc đó mà bà đã thích ông ấy.
Thích một cậu bé ngồi nhìn bà cười khúc khích, thích cậu bé hay cầm tay bà dắt đi chơi rồi chạy quanh những hàng hoa oải hương tím.
Kỉ niệm thật đẹp.
- Ủa sao không thấy ông ấy nhờ???
Tiếng của cô vang lên.
Đưa Bà Amaryllis nãy giờ đang chìm đắm trong những kí ức ngày xưa trở về thực tại.
- Ông ấy...?
- Dạ, phải! Một ông lão làm vườn cháu gặp khi tới đây lần trước.
Nhưng hôm nay cháu lại không nhìn thấy ông ấy!
Bà Amaryllis nở một nụ cười, một nụ cười dường như có vẻ mãn nguyện.
- Chào Quý bà Amaryllis! Lại gặp cô...Mạc Dung Vi!
Một giọng nói từ phía sau vang lên, cô với bà Amaryllis cùng quay đầu lại.
Bà ấy khẽ cười.
- Lâu không gặp...Nhị thiếu gia tập đoàn Vương Thị.
Hàn Thiên nở một nụ cười xã giao.
- Phải! Lâu không gặp.
- Trùng hợp.
Hàn thiếu cũng có tâm tình tới ngắm hoa?
- Tình cờ!
Cô "hả" một tiếng.
Tình cờ chi cơ.
Câu trả lời sao mà có liên quan quá!
- Tôi...
Đang định hỏi lại thì Bà Amaryllis đã giơ tay ý bảo cô ngừng.
Phải rồi! Chú David đã nói không nên liên quan tới anh em nhà hắn.
Vậy thì cô cũng nên tránh xa một chút.
Cẩn thận người ta lại nghĩ Mạc Dung Vi cô sau khi tạo scandol với Phong thiếu lại tiến tới quyến rũ Nhị thiếu tập đoàn Vương thị.
Chút nổi tiếng này cô gánh không nổi đâu.
Cô lùi về sau một bước, khẽ nở một nụ cười xã giao.
- Nếu Hàn thiếu đã có tâm tình tới ngắm hoa vậy xin mời.
Ta và cô cháu gái này phải về rồi!
Bà Amaryllis cất lời.
Hàn Thiên cũng hiểu ý.
Khẽ cúi đầu chào.
- Có cơ hội gặp lại..