Về đến phòng, Bạch Kha Nguyệt đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm, đánh răng rửa mặt xong, cô lên giường, lấy điện thoại ra, mở vào một bức ảnh.Trong bức ảnh đó là cô và Hạ Vũ năm tay nhau chụp hình, đằng sau là đài phun nước, trông cảnh tượng này vô cùng lãng mạn.
Hạ Vũ là bạn của anh trai cô, từ lúc anh cô dẫn Hạ Vũ về nhà thì cô đã yêu thầm anh từ đó.Ba năm sau, cô tỏ tình với anh và hai người yêu nhau từ đó.Gia đình Hạ gia là gia đình thuộc lớp khá giả, ba Hạ Vũ là luật sư cao cấp cũng như giỏi nhất nước X.
Khi cô nói cho ba mẹ về việc đang quen với Hạ Vũ, ba mẹ cô hẹn gặp Hạ gia và hai người có hôn ước từ đó.Trong một lần cô đi chọn quà sinh nhật cho Hạ Vũ, cô vô tình thấy anh ta đang ôm ấp Cao Mỹ Lâm – bạn thân của cô.
Cô không đi lại chỗ hai người mà chụp 1 tấm ảnh hai người đang ôm nhau sau đó ra khỏi cửa hàng.Khi về nhà, cô lên phòng và khóc 1 trận muốn lụt nhà.
Khi khóc xong đã là mấy tiếng sau, vì khóc mấy tiếng nên giờ mắt cô sưng lên và đói bụng vô, cô xuống bếp mở tủ lạnh tìm xem có gì ăn không.Thấy vậy, có người làm hỏi cô: “ Cô chủ, sao mắt cô chủ sưng vậy?”“ À, không có gì đâu.” Cô đáp“Vậy cô chủ có muốn ăn gì không để tôi nấu.” Người làm hỏi.“ Vậy phiền cô nấu giúp tôi, tôi ăn gì cũng được.
Cảm ơn.”Nói xong Bạch Kha Nguyệt lại bàn ăn ngồi.
Lấy điện thoại ra, cô thấy 7 cuộc gọi nhỡ từ Hạ Vũ, lúc thấy anh gọi cô bất giác nở một nụ cười tự giễu, gọi lại cho anh ta.Sau hai hồi chuông, điện thoại được nhấc máy: “ Alo, Nguyệt Nguyệt à, sao chiều giờ anh gọi cho em hoài không được vậy?”“ Điện thoại em hết pin mà quên sạc.
Anh gọi em có việc gì không? ”“ À, anh gọi để mời em đi ăn tối mà không được.
Thôi muộn rồi, em ngủ sớm đi.”“ Vâng, anh ngủ ngon.
Tạm biệt.”Nói xong cô cúp máy thì người làm cũng bưng cơm tới, là một dĩa cơm chiên đơn giản.
Cô nói “ Cảm ơn” rồi vùi đầu vào ăn cơm.Đang ăn thì anh của cô – Bạch Thiên Du về nhà.
Anh hơi bất ngờ vì thấy cô ngồi ăn cơm giờ này, anh tiến lại bàn hỏi cô: “ Cô nương, sao cô lại ăn cơm giờ này?”Cô ngước mắt lên nhìn anh vẻ chán nản: “ Anh về rồi đấy à? Em buồn quá, làm sao bây giờ anh ơi!”.