Nữ Chính Trở Về Đi FULL


Không biết vì cái gì, thân ở thân phận của Sở Du Du, cô luôn cảm thấy Sở Giảo Giảo hào quang vạn trượng, cả người chẳng khác nào tản ra ánh sáng nữ chính lấp lánh sáng ngời, làm chuyện gì cũng như có thần trợ giúp, giống như định mệnh sắp đặt nên xuôi gió xuôi nước như thế, một đường đi đến đỉnh cao nhân sinh.
 
Đứng ở góc độ của người Tê gia mà nghĩ tới, bỗng nhiên rõ ràng vì cái gì Sở Giảo Giảo lại hiếm khi có bạn bè.

Cũng không phải là tính tình chị ta mờ nhạt, không muốn cùng người khác thông đồng làm bậy, mà là hào quang của Sở Giảo Giảo quá thịnh, bất luận là cố ý hay vô ý, đều mạnh mẽ vượt trên người khác, khiến người khác không có đường sống.
 
Tê Diệu còn đang ngẩn người, lại ngoài ý muốn phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
 
Nơi Sở Du Du đi đến, tự nhiên là nơi chú mục* của toàn trường.

Hôm nay nàng ta mặc một thân váy dài ôm người làm bằng lông thiên nga, nổi bật lên dáng người thon dài, có lồi có lõm, gương mặt được trang điểm không tính là xinh đẹp động lòng người, cũng coi như là nhìn qua cũng không quên ngay được.

Nhìn cái bộ dáng hóa trang này, nhất định là hành động của cha Sở.
 
(Nhìn chăm chăm vào ai hay tập trung sự chú ý vào việc gì)
 

Tê Diệu không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Cô không rõ vì cái gì cha Sở muốn đem Sở Du Du thả ra, lại không cho Sở Giảo Giảo ra khỏi nhà, trước mắt Sở Du Du cũng không phải là một người được chọn có thể đi đường vòng cứu nước.
 
Ánh mắt của mọi người dồn dập rơi vào trên người của Sở Du Du, nhưng khi Tê Diệu vừa xuất hiện, lực chú ý của mọi người lại bị cảm giác tồn tại mãnh liệt của Tê Diệu hấp dẫn.
 
Nếu nói một hồi trước đó nhìn thấy Tê Diệu, giống như vẫn chỉ là một vị tiểu tiên nữ mềm yếu thanh thuần, ở lần gặp gỡ này, trong thời gian ngắn ngủi trên người cô như được gột rửa phát triển thành hào quang mới, lại có chút có ý làm người đui mù.
 
Tê Diệu cùng Sở Du Du liếc nhau, đột nhiên cảm giác được cỗ thân thể trước mặt này có chút xa lạ.
 
Có lẽ là bởi vì linh hồn khác biệt, để cho lúc cô nhìn chằm chằm bộ dáng cực kỳ quen thuộc đó, lại nhìn thấy chính là một người khác với linh hồn hoàn toàn khác biệt.
 
“Diệu Diệu!”
 
Phía sau vang lên tiếng gọi của Trình Lịch, Tê Diệu quay đầu lại, liền nhìn thấy cậu vừa cười vừa đi lên trước, giống như là vô cùng quen thuộc đem cánh tay khoác lên trên vai của cô: “Ra ngoài đổi không khí thấy thế nào? Có phải cảm giác rất tuyệt hay không?”
 
Động tác của cậu quá thân mật, dẫn tới mẹ Tê liên tiếp lia ánh mắt hình viên đạn chầu chực chăm nom, Trình Lịch lại giống như không thấy được, không ngừng hướng lại gần thêm bên cạnh Tê Diệu.
 
Nụ cười của mẹ Tê có chút cứng đờ rồi.
 
Tê Diệu ở góc độ người khác nhìn không thấy động tác nho nhỏ bấm một cái lên thịt mềm bên hông của Trình Lịch, véo đến cậu sắc mặt thay đổi, lập tức từ thái độ làm càn biến thành quy quy củ củ cụp mi rũ mắt, yên tĩnh như gà đứng ở bên cạnh Tê Diệu.
 
Tê Diệu hài lòng cực kỳ.
 
Xa xa Tê Vọng đứng ở trong đám người đem một màn này thu hết vào mắt.

Hoắc Ngu ở bên cạnh từ trên khay của người phục vụ cầm lấy hai ly rượu đỏ, đem một ly trong đó đưa cho anh.

Hoắc Ngu theo ánh mắt Tê Vọng nhìn qua, dừng lại ở hình ảnh hài hòa dị thường của hai người, khóe môi có chút gợi lên, biểu lộ ý vị thâm trường.

 
“Quan hệ của hai người bọn họ không tệ.”
 
Tê Vọng biểu lộ lãnh đạm: “Cái này không có quan hệ gì với cậu.”
 
* * *
Lần này đấu giá từ thiện, cơ cấu hoạt động chủ yếu là dùng cho cơ quan từ thiện nào đó.

Mẹ Tê đã chuẩn bị tốt lễ vật cho Tê Diệu đấu giá, dựa theo trước đó nên là do Tê Diệu tự mình chuẩn bị, hiện tại lấy ra từ trong tay mẹ Tê, nói vậy đồ vật khẳng định không rẻ.
 
Việc bà làm đều vì suy xét về sau cho Tê Diệu, cứ cho là Tê Diệu cũng không có ý tứ muốn dung nhập vào vòng xã giao này, mẹ Tê lại thay cô trải tốt tất cả con đường, đẻ cho cô làm cái gì đều không cần lao lực.
 
Tê Diệu lặng yên đứng ở bên cạnh mẹ Tê, toàn bộ hành trình không nói một lời, thậm chí đều không có động tác biểu lộ gì, an tĩnh giống một bức tranh.

Nhưng cô vấn hấp dẫn lấy ánh mắt của mọi người như cũ, nhất là nhóm khách nam trẻ tuổi ‘xuân tâm manh động’, từng người vô tình hay cố ý mà nhìn nhiều thêm một lần.
 
Xã hội thượng lưu mỹ nhân nhiều vô số, bất kể là tràn đầy sức sống, nề nếp gia giáo, khí chất điềm tĩnh, tài trí xinh đẹp, tự nhiên hào phóng, muốn loại hình gì có loại hình đó, chỉ là dạng giống Tê Diệu đẹp đến mức không tưởng nổi này lại rất ít.
 
Con ngươi màu hổ phách của cô giống như là một khối bảo thạch tinh khiết nhất, chưa thấm nhiễm bất luận cái dơ bẩn gì của thế tục, lại lóe ra hào quang độc nhất thuộc về cô.
 

Sở Du Du ban đầu còn tưởng rằng tất cả mọi người sẽ dùng hình thức ‘chúng tinh phủng nguyệt*’ mà vây quanh nàng ta, không ngờ trung tâm mọi người chú mục lại là tiểu cô nương còn chưa có nảy nở của Tê gia.
 
[Chúng tinh phủng nguyệt – 众星捧月 – zhòng xīng pěng yuè (chữ trong Luận ngữ; phủng có nghĩa là bưng, nâng, bế, ôm; đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng-nguồn gg]
 
Nàng ta nhíu nhíu mày, không thể nào hiểu được thẩm mỹ của bọn họ.
 
Chẳng qua, mục tiêu chủ yếu là cái buổi đấu giá trong năm này.
 
Sở Du Du còn nhớ rõ, lúc trước ở trong sách miêu tả lần đầu tiên Sở Giảo Giảo cùng Hoắc Ngu gặp mặt đã mở màn kinh tâm động phách như thế nào.

Nàng ta vô tình tranh nổi bật, nhưng hiện tại nếu mà đã đem nàng ta bức đến mức như thế này, nàng ta cũng chỉ có thể dùng mưu kế của chính mình để vượt qua.
 
Nàng ta có một cái biện pháp cực tốt.Tác giả có lời muốn nói:
 
Tê Diệu: Tôi luôn có loại dự cảm xấu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận