Editor: Yue
Sở gia.
Sở Du Du đáng lẽ là mấy tuần trước liền rời đi, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đem trang sức bất động sản mang tên mình toàn bộ đều bán lấy tiền rồi mới rời đi, miễn cho mang đi ra ngoài trêu chọc phải tai họa.
Nàng ta không tin được người Sở gia, càng không tin được bên trong danh nghĩa cái gọi là “Bạn tốt”, ai biết người nào chân tâm thật ý, người nào bẫy mình.
Nàng ta dùng biện pháp mười phần đơn giản, đi cửa hàng bán đồ trang sức xa xỉ bán đi, đi đến chỗ mua bán bất động sản bán tiếp. Không nghĩ tới đồ vật nắm ở tay giá cả đều không rẻ, trong nháy mắt còn tăng thêm hơn gấp đôi số tiền cha Sở cấp cho, nàng ta liền từ một người bình thường phải phấn đấu ba mươi năm bỗng nhiên như người vinh thăng nghìn vạn lần trở thành cấp bậc phú bà.
Sở Du Du ở trong mơ đều như mở cờ trong bụng.
Đợi nàng ta rời khỏi Sở gia, một lần nữa tự mình mua phòng ốc, liền có thể ổn định thanh thản trải qua thời gian không lo ăn uống, cô đơn liền đi tìm tiểu bạch kiểm, quả thực như là sinh hoạt của Thần Tiên đó!
Những ngày gần đây, Sở Giảo Giảo có một đoạn thời gian muốn tìm nàng ta “Tâm sự”, nói là tâm sự, chẳng qua là nghĩ khuyên nàng ta không nên rời khỏi Sở gia, nếu không sẽ tự tìm ăn trái đắng không có bất kỳ cái ý nghĩa gì.
Sở Du Du ngoài miệng đáp ứng, thực tế trong lòng cực kì qua loa có lệ, đem lời đối phương nói đều như gió thoảng bên tai.
Nàng ta sống trong thân thể nữ phụ ác độc, cùng hào quang cường đại của nhân vật chính so ra muốn cái gì cũng không có, cả quyển tiểu thuyết từ đầu tới đuôi ý nghĩa tồn tại là đi tìm phiền toái, bị vả mặt, bị show ân ái, cuối cùng rơi vào kết cục thất bại nghèo túng.
Nàng ta đối với dạng sinh hoạt hào môn này không có hứng thú chút nào.
“Cốc cốc cốc.”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu: “Du Du, chị có thể đi vào được không?”
Sở Du Du đang đắp mặt nạ, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Được.”
Sở Giảo Giảo tóc dài buông xõa mặc váy ngủ tơ lụa sắc màu hoa hồng, vào ban ngày giống hoa bách hợp ngây thơ mà ôn nhu, đến ban đêm liền bắt đầu phóng ra mấy phần màu sắc diễm lệ. Ánh mắt Sở Du Du liếc qua lườm cô ta một chút, đáy lòng thầm suy nghĩ Hoắc Ngu thật sự là có diễm phúc tốt.
Sở Giảo Giảo nhếch môi mỉm cười: “Em chuẩn bị đi rồi hay sao?”
“Đúng vậy. Là đến nói với tôi hẹn ngày gặp lại hay gì.”
“Vì sao cứ khăng khăng muốn rời khỏi Sở gia? Em cũng không phải là người ngu xuẩn như vậy.”
Sở Du Du đôi tay đè chặt mặt nạ, nói: “Ở lại nơi này mới là quyết định ngu xuẩn nhất.”
“.. Em thay đổi rồi.”
“Tôi cho rằng là do tôi trở nên càng suy nghĩ vì chính mình.”
Sở Giảo Giảo nhếch môi: “Chị chờ em trở lại.”
Động tác đắp mặt nạ của Sở Du Du ngừng một chút. Nàng ta nhìn về phía Sở Giảo Giảo, luôn cảm thấy cái gương mặt giống mấy phần như mỹ nhân kia trên mặt đang mang ý tứ chếgiễu xem kịch vui.
Nàng ta lạnh lùng đáp lại nói: “Tuyệt đối không có khả năng này.”
Trong đêm tối yên tĩnh, một thân ảnh bỗng nhiên từ trên giường xoay người ngồi dậy, tóc của cô bị vò thành một cục rối loạn, tiếng hít thở nặng nề, sống lưng đơn bạc liên tiếp phập phồng lên xuống, một bộ dáng vẫn còn sợ hãi sau khi vừa tỉnh lại khỏi ác mộng.
Tê Diệu giống như đang xoa nắn cục bột dùng sức xoa nắn gương mặt mình, rốt cục cũng để cho mình tỉnh táo lại.
Trong mơ thấy “Sở Du Du” mang theo thân thể của cô rời khỏi Sở gia, không qua mấy ngày thẻ ngân hàng liền bị đóng văng, tài sản bị thay đổi chỗ, một người trằn trọc ở thành phố lớn, cuối cùng không chỉ không còn tiền, mà có thể không còn mạng. Chính cô trơ mắt thấy cảnh này, tức giận đến đột phát bệnh tim, nghẹn đến nỗi tức chết tại chỗ.
Có thể nói là kiểu chết phi thường nghẹn khuất.
Vừa nghĩ tới đó, Tê Diệu liền như thế nào cũng không ngủ được.
Vốn là muốn ban ngày gửi tin tức cho Trình Lịch, nhưng cô biết phần lớn thời gian ban ngày Trình Lịch đều ngủ như con lợn chết, đợi đến lúc liên hệ được, gặp mặt, đã là chuyện của ngày hôm sau.
Tê Diệu không muốn lại kéo dài, cô lật danh thiếp Trình Lịch ấn vào hình người trên danh bạ, gửi một cái tin tức đi qua.
“Sáng sớm tới tìm tớ.”
Trình Lịch sau một đêm đua xe chơi đến vui vẻ. Cậu mặc áo khoác màu đen, đầu tóc xõa tung tùy ý vuốt vuốt vài cái, mấy cô ả đủ hình đủ dạng đến bắt chuyện cùng cậu, trong đó một cô ả dáng người cùng diện mạo tuyệt đối là như mỹ nhân xuất sắc dựa vào cửa phụ xe thể thao của cậu, tóc dài gợn sóng duyên dáng đáng yêu phân tán khắp nơi, môi đỏ giơ lên một độ cong hờ hững.
Đầu ngón tay của ả chọt chọt cửa kính.
“Trình ca, em muốn ngồi ghế phụ.”
Lời nói vừa ra, những người khác không khỏi hâm mộ ghen tị. Khương Ngâm là đại mỹ nhân mới tiến vào, đối người khác đều không cho sắc mặt tốt, một lòng nhìn trúng Trình Lịch.
Trình Lịch ngồi trên ghế lái một tay khoác lên cửa sổ xe, đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc dài bốc khói.
Nghe vậy, cậu liếc nhìn đối phương, hai người bốn mắt nhìn nhau, Khương Ngâm hướng cậu nháy mắt một cái. Lúc mọi người ở đây ồn ào reo hò khen hay, Trình Lịch lắc rơi tàn thuốc, từng câu từng chữ, giọng điệu táo bạo: “Mẹ nó cô đem ánh sáng từ cửa xe lão tử chặn mất rồi.”
Khương Ngâm: “…”
Đám người: “…”
Trình Lịch không có cha mẹ, chỉ dựa vào di sản cha mẹ để lại cho cậu nhiều nhất chỉ có thể coi là thổ hào, mà thổ hào là tầng giai cấp thấp nhất bên trong giới bọn họ, mặc dù cậu chạy xe đẹp, người nhiều tiền tính cách tốt, nhưng vẻn vẹn chỉ là cái thân phận trẻ mồ côi, sẽ không có nhiều cô nàng kiên nhẫn xum xoe như vậy.
Chỉ là, Trình Lịch còn có một thân phận khác.
Sau khi cha mẹ của cậu bởi vì một trận ngoài ý muốn qua đời, người “cậu nhỏ*” trẻ tuổi khi đó đề nghị nhận nuôi cậu, một lần nuôi chính là mười năm. Cậu nhỏ của cậu chân từng bị thương, chưa từng cưới ai, lại ru rú trong nhà, mọi người đều phỏng đoán, làm không tốt thì đợi thêm mấy năm, Trình Lịch chơi chán, cậu nhỏ trên danh nghĩa kia liền phải sang tên đến cho cậu, kế thừa gia nghiệp của đối phương.
(*Yue: bản dịch là cữu cữu / tiểu cữu: em trai ruột của mẹ Trình Lịch. Từ sau chap này mình đa số sẽ dịch là cậu nhỏ.)
Nếu xếp hạng người đàn ông độc thân hoàng kim ở thành phố Đồng, chỉ sợ đến Hoắc Ngu đều phải kém một chút. Dư Xá – Cậu nhỏ của Trình Lịch mấy năm trước có thể nói là nhân vật phong vân, tuổi còn trẻ chỉ một người mà nâng lên gia nghiệp hai nhà, lấy đầu óc buôn bán tuyệt đối lão luyện độc ác, thời gian ngắn ngủi mấy năm đầu tư cùng xí nghiệp tăng trưởng gấp bội, có tiếng là “Bàn tay vàng”.
Chỉ tiếc người như vậy lại là người tàn phế, hai chân không thể đi lại, lại hiếm khi lộ diện ở trước mặt công chúng. Tuy có đầu óc như thần, nhưng nghe nói tính cách cứng rắn ngang ngược lạnh lùng, tự nhiên không phải là người phù hợp để kết hôn.
Trình Lịch được thanh danh của cậu nhỏ mình che chở, mọi người chỉ có thể giao hảo cùng cậu, tuyệt đối sẽ không cùng cậu náo cho tách ra.
Trình Lịch mới không thèm để ý sắc mặt của người khác. Thời gian dài không mang Sở Du Du ra ngoài, cả người không dễ chịu, mười mấy năm bạn bè nói không liền không, gặp lại liền cảm giác quen thuộc cũng biến mất, để trong lòng của cậu thật sự rất buồn bực.
Đúng lúc này, điện thoại rung một tiếng, là nhắc nhở tin nhắn.
[ sáng sớm tới đây tìm tôi.] Là số điện thoại lạ không có tên trong danh bạ.
Trình Lịch trên thân đang bùng nổ tính xấu, gọi tới một cú điện thoại. Trên thế giới này trừ bỏ cậu nhỏ không người nào dám ra lệnh cho cậu, ngoại trừ Sở Du Du ở chung mười mấy năm ngẫu nhiên cậu còn nhịn một chút. Những người còn lại, ai dám kiêu ngạo phách lối như thế, tuyệt đối không có khả năng cậu chịu đựng.
“Đây là đứa nào..” Đồ chó con..
Trình Lịch đang nói một nửa, bỗng nhiên không có lên tiếng.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm mềm mềm mại mại: “Là tôi, Tê Diệu. Muộn như vậy quấy rầy anh rồi sao?”
Trình Lịch mới vừa rồi còn táo bạo đến muốn đánh người ánh mắt sáng lên, trong nháy mắt nở rộ ra nụ cười xán lạn như một đóa hoa hướng dương, cho dù đối phương căn bản không nhìn thấy. Thanh âm của cậu thả nhẹ, giống là sợ dọa đến đối phương: “Được chứ! Trời vừa sáng anh liền đi qua đó ngay!”
Mấy người chung quanh đưa mắt nhìn nhau.
– – ai vậy nhỉ?
“Không chơi không chơi. Tôi về.”
“Trình ca anh muốn chuồn đi đâu thế?”
Một tay cậu vịn tay lái, hăng hái khí phách, mặt đầy hồng hào: “Đi uốn tóc chứ đâu!”
Nói uốn tóc quả nhiên uốn tóc, làm Tê Diệu nhận được điện thoại, lúc cô khoác lên áo khoác nhỏ đi ra ngoài cửa đón khách, cô nhìn thấy Trình Lịch đứng ở phòng khách đánh giá chung quanh, sau một lúc trầm mặc quỷ dị, bỗng nhiên rất muốn bỏ “người” chạy lấy người.
Đầu tóc Trình Lịch uốn thành từng lọn nhỏ đang lưu hành nhất hiện nay, bị thổi đến xõa tung, phối hợp với cậu mặc áo T-shirt rộng rãi cùng quần jean, từ một người trưởng thành chừng hơn hai mươi tuổi sống sờ sờ biến thành đại ca vườn trường cấp ba.
Tê Diệu mặt không biểu tình khô cằn kéo lên môi: “Anh tới rồi.”
Cha Tê không ở nhà, chỉ có mẹ Tê bận việc. Mẹ Tê mặc dù không yêu thích tác phong sinh hoạt của Trình Lịch, nhưng xem ở hai nhà có sinh ý lui tới, lại thêm ngày hôm nay Trình Lịch dị thườngngoan ngoãn, lúc này mới thả cậu tiến vào. Vừa vặn Tê Diệu ở nhà buồn bực nhàm chán, có người làm bạn nói chuyện cũng tốt.
Trình Lịch ánh mắt sáng lên, chó con mắt lóe ra ánh sáng ướt át, giống như là nhìn thấy đồ hộp đựng thịt tốt nhất.
“Diệu Diệu!”
Tê Diệu: “Gâu gâu?” (Yue: Phát âm “Diệu Diệu” nghe như tiếng chó sủa, nên TD nghe nhầm:] ])
Trình Lịch: “?”
Mẹ Tê mắt thấy hai người đối thoại quỷ dị, kém chút phụt cười ra tiếng. Cô cười một tiếng, Tê Diệu lúc này mới nhớ tới còn có mẹ Tê mẫu ở bên người, cô chớp chớp mắt, nói với Trình Lịch: “Chúng ta đi đình viện một chút đi, đi phơi nắng một chút.”
Trình Lịch nhìn về phía trời âm u đầy mây đen bên ngoài cửa sổ thủy tinh, không khỏi lâm vào trầm tư.