Nữ Chủ Bá Khuynh Thiên Hạ


Dọc theo đường đi vẻ mặt của Công Ngọc Hàn Tuyết có chút nghiêm trọng, nàng biết khi bắt đầu đi vào cửa cung này, thì cũng là lúc chính thức bước vào trận chiến Địa ngục, nàng hiểu được mình đã tự đưa bản thân vào một trận chiến khốc liệt không có khói thuốc súng, phía trước chờ đợi nàng là điều gì, nàng cũng không biết nữa, nhưng nàng nhất định phải vì bản thân cùng mấy người lang thần tự suy nghĩ và tạo ra một tương lai yên ổn.

Các đại thần giống như đã sớm chờ đợi ở trong này, khi Công Ngọc Hàn Tuyết bước từ trên xe ngựa xuống liền nghe tiếng hô " Cung nghênh nữ đế, nữ đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế "
"Bình thân" Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn hai hàng dài quan viên kia, đôi mắt hơi nheo lại, dù đứng dưới ánh mặt trời ấm áp nhưng vẫn khiến cho người ta cảm giác như chìm trong ánh sáng lạnh lẽo, những người này tuy là cúi lưng tỏ vẻ phục tùng nàng nhưng trong lòng lại hận không thể khiến nàng biến mất mãi mãi.

"Tất cả đều lui ra đi.

"
"Vâng.

" những quan viên giống như được ban ơn, tốc độ lui ra nhanh giống như là chạy trốn, giống như đem Công Ngọc Hàn Tuyết trở thành độc xà mãnh thú để tránh né.

Nhìn thềm cẩm thạch ngoài điện trống rỗng không còn bóng người, Lăng Nhị và Lắng Tâm đỡ Khê Liên Ư, Công Ngọc Hàn Tuyết đứng ở phía trước, mắt lạnh nhìn mấy trăm thị vệ mặc áo đen kia, sau một lúc lâu, Công Ngọc Hàn Tuyết thản nhiên mở miệng "Các ngươi có thể rời đi, nhớ kỹ, ta sống, hắn mới có thể sống, nếu không đừng trách độc dược cùng cây đao này của ta không có mắt.

" vừa dứt lời, liền đem bàn tay mảnh khảnh hướng về phía cổ của Khê Liên U, móng tay dưới ánh mặt trời, tản ra ánh sáng âm u lạnh lẽo.

“Ngươi” Thị vệ mặc áo đen cầm đầu nhìn Công Ngọc Hàn Tuyết, hận không thể bước lên giết nàng.

“Làm sao? Không phục, cũng đúng, chỉ cần các ngươi có thể chịu được nhìn cảnh hắn chết, bây giờ ta là đang cảng cáo các ngươi, độc này ngoại trừ ta, không ai có thể giải được, các ngươi nên nhớ thủ đoạn của ta.


Thị vệ mặc áo đen cầm đầu cắn răng, lúc này mới không cam lòng nói “Lui”
Lệnh vừa nói ra, vài trăm người kia trong nháy mắt đạp không biến mất.

Lông mày của Công Ngọc Hàn Tuyết hơi nhíu lại, trong lòng thở nhẹ một hơi, so trí càng làm nàng thấy mệt mỏi hơn, cũng may cuối cùng nàng cũng đã còn sống mà trở về nơi này, nếu như có thể lựa chọn, nàng tinh nguyện một cuộc sống tự do an bình.

Nhưng thân phận của khối thân thể này cũng không cho phép nàng có sự lựa chọn khác, cho dù nàng nghĩ muốn buông tha hết tất cả, cung có người sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng còn sống chính là mối đe dọa thật lớn đối với họ, cho nên bây giờ nàng chỉ còn cách cố gắng đứng ở nơi cao nhất, nhìn xuống toàn bộ thiên hạ.

Nhìn thềm cẩm thạch ngoài cung điện đã yên tĩh trở lại, Công Ngọc Hàn Tuyết nói với mấy người Lang Nhị đang đứng ở phía sau “Chuẩn bị cho Khê Liên U một phòng nào đó, nhất thời hắn có thể chưa tỉnh lại ngay, các ngươi đi trước nghỉ ngơi thật tốt đi.


“Chủ tử, chúng ta không thể cách ngươi nửa bước.

” Lang nhị nhíu chặt mày, cung kính nói với Công Ngọc Hàn Tuyết.

“Không có việc gì, ta không có nguy hiểm, các ngươi hãy đi trước nghỉ ngơi thật tốt, trên đường đi các ngươi đã vất vả rất nhiều.

” Công Ngọc Hàn Tuyết cười an ủi Lang Nhị, dọc đường đi mấy người các nàng luôn trong tình trạng tinh thần tập trung cao độ, công lực tiêu hao không ít, chứ chưa nói đến thể lực, nàng không hy vọng mấy người mà nàng tin tưởng nhất lại có chút tổn thương nào.

Trong lòng mấy người Lang Nhị ấm áp, đôi mắt càng thêm mềm lại, vừa nãy chủ tử mỉm cười nhu hòa với các nàng như vậy, còn nói các nàng vất vả, người lãnh tình như chủ tử lại quan tâm đến các nàng như vậy, thì đã là đủ rồi, các nàng thật sự rất cảm động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui