Ánh mặt trời đã bò đến nửa bức tường Tây Ốc phòng, Tào thị đứng hơn hai canh giờ hoa mắt chóng mặt, cường ngắt lấy bắp đùi không để mình ngất đi.Chờ trưởng thôn run rẩy chống gậy đi đến hỏi phát sinh chuyện gì, nàng khóc lóc tố cáo, "Trưởng thôn, năm đó đã nói rằng, ruộng do ai khai khẩn liền thuộc về người đó.
Chúng ta làm đến muộn, ruộng tốt bị người khác chiếm ta không sảo không nháo, mượn nông cụ liền đi hẳn đến địa phương xa.
Những gia đình khác trồng ra hoa mầu, ta còn luống cuống tay chân đào rễ cây, nhổ cỏ dại.
.
."Nghĩ đến những ngày khi vừa mới tới thôn Lục Thủy bụng ăn không no, Tào thị khóc không thành tiếng, "Chân của Đến An làm sao mà thành như vậy? Còn không phải do ngày mưa hắn với ca hắn chuyển rễ cây bị trượt tới ngã sao? Nhà ta quá nghèo, không có nổi tiền thỉnh đại phu, cho rằng cứ ăn hai bữa cơm tẻ, dưỡng dưỡng sẽ tốt, đâu hiểu được chân sẽ bị như vậy."Thấy Thẩm Đến An đi đến, Tào thị tiến lên nhấc ống quần hắn, lộ ra cái chân nhỏ khô quắt, biến hình, "Trưởng thôn ngươi nhìn xem."Trưởng thôn nhìn vào liền không đành lòng mở ra mặt khác.
Hai năm nay đồng ruộng tràn đầy cỏ dại, không có cách nào trồng hoa mầu, lão nhân hài tử đều ở bên trong làm cỏ, mưa gió không hiết, rất nhiều người lao lực lâu ngày mà thân bị ốm đau, còn có người mệt chết ở bên trong.
Ông giơ lên đôi mắt vẩn đục, nhìn về phía nam tử trung niên cầm đầu, đầy bụng lòng chua xót nói, "Hạ Lôi, ngươi rời nhà quá lâu."Thế đạo thay đổi rồi.Biên quan chiến bại, quan phủ vào thôn bắt người đi phục vụ lao dịch, người trẻ tuổi sợ chết, đều chạy ra ngoại, lưu lại chỉ toàn người già yếu, bệnh tật thủ thôn.Sau đó đánh giặc xong, người đi ra ngoài cũng không trở về, đồng ruộng lưu lại trở thành đất hoang.
Triều đình liền dẫn rất nhiều người bên ngoài vào thôn, cổ vũ bọn họ khai khẩn.
Ai khai khẩn được đến đâu thì tính toán cho người đó.
Mọi người hết ngày dài lại đêm thâu vùi đầu gian khổ làm việc mới có nhật tử hiện tại, sao chỉ dăm ba câu liền chắp tay dâng cho người khác được?Nam tử trung niên được gọi Hạ Lôi để cái xẻng xuống, mắt nhìn tay áo phải trống rỗng của mình, mặt lộ vẻ bi thương.Nam tử cường tráng phía sau hắn phẫn uất phản bác, "Lôi thúc là đi đánh trận lại không phải bỏ chạy thoát thân, thúc ấy xông pha chiến đấu bảo vệ Tây Châu, bây giờ cởi giáp về quê, phòng ốc đồng ruộng đều bị người chiếm mất, các ngươi vẫn còn là người sao?"Hắn nói tiếp, "Tháng trước bị quân địch đánh lén, thúc ấy không còn cánh tay, nếu không phải vì không cầm nổi đao, thì cho dù chết ở trên chiến trường cũng sẽ không trở về."Tào thị đã sớm chú ý nam tử trung niên ít đi một tay cánh tay, trong lòng tịnh không có bao nhiêu đồng tình, càng để ý chính mình.Trưởng thôn lơ đãng quét đến tay áo của hắn, trong lòng cảm giác khó chịu.
Ông là người sinh trưởng ở thôn Lục Thủy, năm ấy chứng kiến quân Tây Lương vào thôn, ông mang theo thôn dân còn lại đi tới thôn Trường Lưu.Khi chiến sự kết thúc, người bên kia cũng khó khăn không thể giúp được, trưởng thôn thôn Trường Lưu tính toán để mọi người trở về thôn cũ.
Sau đó quan phủ lục tục dẫn người đến thôn Lục Thủy an gia, cảm thấy ông hiểu địa hình, có kinh nghiệm trồng trọt, còn để ông làm trưởng thôn.Ông đã sáu mươi lăm tuổi, tịnh không thế nào quản sự, gặp phải chuyện như vậy cũng không biết phải làm sao bây giờ, thấy thanh niên nam tử tướng mạo thô lỗ nói chuyện, âm thanh cảm khái, "Hạ Lôi, đây là Đại Bảo đi."Năm đó Hạ gia rời đi cả nhà, hai đứa con trai của Hạ Lôi vẫn còn ở độ tuổi nhảy nhót tưng bừng, mười mấy năm trôi qua, người đã hoàn toàn thay đổi dáng dấp đến độ ông không nhận ra.
Nhắc tới vợ con, Hạ Lôi cảm thấy thật bi ai, lại không còn tư thế hung thần ác sát như vừa rồi:"Không phải, bọn họ không còn."Trưởng thôn sửng sốt, nắm gậy của mình hướng về trên đất cọ cọ, ai thán:"Hài tử thật tốt, làm sao liền không còn..."Nhất thời, người trong viện đều rơi vào trầm mặc..