Uống rượu phải tặng lễ, trong tháng giêng có người họ hàng thành thân, bà nội nàng gói bốn bát gạo, xếp vào sáu quả trứng gà đưa tới, cô cô nói bằng hữu trong thôn cũng phải tặng lễ.Xuân Hoa là bằng hữu của nàng, Thẩm Vân Xảo hỏi: "Phải cho Xuân Hoa gạo sao?"Thẩm Vân Tường nhướng mắt lên, gõ đầu nàng, Thẩm Vân Xảo ý thức được cái gì, kinh hoảng che miệng lại.Bên trong nhà chính, nương Xuân Hoa đang gắp cho Tần Đại Ngưu hai miếng thịt vào trong bát, cười cùng Thẩm Vân Xảo đùa giỡn, "Vân Xảo muốn cho Xuân Hoa thêm đồ cưới sao?"Thẩm Vân Xảo lộ ra hai con mắt, đông ngắm tây phiêu, không dám nhìn nương Xuân Hoa.Thẩm Vân Tường ồn ào, "Xem đầu ngươi loạn thành cái hình dáng gì này, hoa cỏ quá nhiều, không có cách nào lấy hết xuống được, về nhà tìm kéo cắt bỏ đi."Hắn không nhịn được rút về tay, xoay người rời đi.Thẩm Vân Xảo rụt cổ lại rập khuôn từng bước đi theo sau mông hắn.Nương Xuân Hoa thấy Tần Đại Ngưu ngơ ngác nhìn bên ngoài sân đến bất động, cho rằng hắn lo lắng cho Thẩm Vân Xảo, bèn nói: "Vân Tường tuy có chút hung dữ, nhưng đối xử với Vân Xảo cũng khá.
Khi Vân Xảo sinh bệnh, bà nội hắn không chịu trả tiền thỉnh đại phu, hắn liền ký nợ, chậm rãi tích góp tiền trả lại."Tần Đại Ngưu cũng là người trong thôn, tự nhiên biết được những việc này.
Hắn cầm lấy chiếc đũa, chậm rãi bào cơm, nương Xuân Hoa không gắp rau cho hắn, để hắn tự gắp.Tần Đại Ngưu nói tốt.
Xuân Hoa mặt đỏ hồng, đôi môi dán vào bát, liếc trộm Tần Đại ngưu.
Người này bắt đầu từ ngày mai chính là chồng của nàng, hai người sẽ sống với nhau đến hết đời.
.
.Đầu kia Thẩm Vân Xảo đuổi theo Thẩm Vân Tường tiến vào trong núi.
Xuyên qua bụi cây thấp bé, nàng liền đi tới phía trước Thẩm Vân Tường, thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, dựa vào ánh trăng xuyên thấu qua cây cối mà đi."Tường ca nhi, ta có cần đưa gạo cho Xuân Hoa không?""Không đưa gạo."Thẩm Vân Xảo nhỏ giọng lầu bầu, "Xuân Hoa là bằng hữu của ta.""Bằng hữu cũng không được." Thẩm Vân Tường cùng nàng nói, "Ngươi đưa gạo cho Xuân Hoa, nương Xuân Hoa sẽ biết ta có gạo, xoay người nói cho bà nội, bà nội sẽ đánh chúng ta."Vân Ny cũng nói như vậy, Thẩm Vân Xảo xoa đầu chính mình, mếu máo phụ họa, "Bà nội đánh người rất đau, đầu còn có thể chảy máu.""Ngươi còn muốn cho Xuân Hoa gạo sao?"Thẩm Vân Xảo dùng sức lắc đầu, "Không cho."Thẩm Vân Tường vuốt ve sợi tóc bên tai nàng, "Thế là được rồi."Hai người ở trong núi rẽ trái, lượn phải, đi rất lâu trên con đường, không thấy mặt trăng, bốn phía đen thùi lùi.Thẩm Vân Tường nhặt vài miếng lá cây, móc ra hộp quẹt nhóm lửa.
Đốt một mảnh lá cây xong, lại nhen lửa một mảnh khác.Khi trong tay còn lại hai mảnh lá cây thì Thẩm Vân Xảo chỉ vào phía trước xa mấy mét nhảy nhót kinh ngạc thốt lên, "Tường ca nhi, đến rồi."Nói xong, nàng nhanh chân chạy tới, khom lưng tiến vào một bụi dây leo rậm rạp, không lâu sau đó liền dò đầu ra nói cùng Thẩm Vân Tường: "Tường ca nhi, đồ ở đây.""Dọn ra ta xem một chút."Thẩm Vân Xảo lại chui vào, trước ôm ra hai khối đá, sau đó kéo ra hai cái gùi.
Trên gùi che kín rơm rạ, nàng lấy xuống.Thẩm Vân Xảo khuân đồ, Thẩm Vân Tường đốt lửa, kéo gùi qua.Nửa túi bắp ngô nghiền nát, nửa túi tiểu mạch, nửa túi gạo, bên trong gạo lẫn vào mấy cái túi vải, Thẩm Vân Tường mở túi vải ra, đếm đếm miếng đồng bên trong.Thẩm Vân Xảo ngồi bên cạnh hỏi, "Không có thiếu chứ?""Ừ." Bàn tay Thẩm Vân Tường tiến vào vạt áo trước ngực, móc ra hai miếng đồng.Thẩm Vân Xảo vui rạo rực, "Lại kiếm được thêm hai đồng tiền sao?""Ừ.""Tường ca nhi ngươi thật là lợi hại."Không có người ngoài, Thẩm Vân Tường không keo kiệt khen nàng, "Ngươi cũng lợi hại, nếu không có ngươi giúp đỡ làm việc, ta không có thời gian đi ra ngoài kiếm tiền.""Ta cũng lợi hại." Thẩm Vân Xảo vỗ tay..