Thẩm Vân Tường cười cười, buộc chặt túi tiền, một lần nữa nhét vào túi gạo, phía dưới cùng, nói cùng Vân Xảo, "Đem gùi giấu vào đi."Dập lửa xong, hai người tiếp tục dựa vào ánh trăng xuyên qua tàng cây để đi xuống núi.
Đêm đã rất khuya, cửa viện ọp ẹp, nhẹ nhàng đẩy một cái liền mở ra, Tào thị mặt tối sầm ngồi ở nhà chính, lạnh giọng quát, "Còn biết trở về sao!"Trọng nam khinh nữ là khắc ở trên gáy Tào thị, những người khác trong phòng đều biết lời này của bà là mắng Thẩm Vân Xảo.Thẩm Vân Tường lại là con gà bao che cho con, nói lại: "Bà nội nếu như không thích, cho ta cho người khác làm tôn tử đi."Tào thị tức giận đến đập bàn.Thẩm lão đầu trừu thuốc lá, "Vân Tường làm một ngày cũng đã mệt mỏi rồi, ngươi liền bớt tranh cãi một tí, trực tiếp nói chính sự đi."Thiếu một đầu lợn, lại không còn một mẫu ruộng, ông trời là không cho Thẩm gia đường sống a.Thẩm lão đầu chậm rãi phun điếu thuốc ra, nhìn đầu tóc rối loạn của tôn nữ, "Vân Xảo đến đây.""Vâng." Thẩm Vân Xảo lướt qua Thẩm Vân Tường, ngoan ngoãn đi tới trước mặt Thẩm lão đầu, "Bà nội cho ta trứng gà luộc sao?"Thẩm lão đầu nghẹn trụ, không rõ vì sao nàng hỏi vậy, liền quay đầu nhìn bạn già mình.
Tào thị đá văng ghế ra liền muốn đánh người, Thẩm lão đầu bận bịu đè bà lại, "Chuyện gì từ từ nói.""Đều là lúc nào mà còn muốn ăn trứng gà, nếu không phải do nàng quải cùi chỏ ra bên ngoài, chúng ta làm sao lại mất đi mẫu ruộng này."Ban ngày trưởng thôn nắm lấy lời Vân Xảo, nói cho mình á khẩu không trả lời được, Tào thị đã sớm muốn đánh người, nhưng ngặt nỗi nàng chạy quá nhanh, không tóm được.Hiện tại người ở trước mặt, Tào thị chỗ nào khống chế được, "Lão đại, đem gậy ra đây cho ta."Thẩm Đến Tài gục xuống bàn buồn ngủ, đột nhiên nghe được Tào thị gọi mình, sượt đứng lên, mờ mịt nhìn chung quanh, không phản ứng lại.Tào thị cắn răng hàm, tiểu Tào thị chớp mắt với hắn, xoay người khuyên, "Nương, theo con vẫn nên nói chính sự trước đi.
Hạ Lôi thật chuyển về thôn, nhiều người đang nhìn chằm chằm tảng mỡ dày này, chậm liền bị người cướp đoạt."Câu nói như thế này Thẩm Vân Xảo là nghe không hiểu, biết Tào thị không có trứng gà luộc, liền thất vọng đi tới bên người Hoàng thị, để Hoàng thị lấy hoa trên đầu xuống, sau đó sẽ lại cắm hoa mới lên.Hoàng thị xưa nay trầm mặc ít lời, vò vò đầu Thẩm Vân Xảo, nhẹ nhàng bát tóc của nàng.
Đúng ra Thẩm Đến An có rất nhiều lời muốn nói cùng khuê nữ, nhưng thời cơ không đúng, chỉ có thể hỏi, "Ai cắm hoa cho con?""Không quen biết."Thẩm Vân Xảo áp gò má lên trên đùi Hoàng thị, "Cha có cháo không?""Đói bụng sao?"Thẩm Vân Xảo không quên cáo trạng, "Bà nội nói cho con ăn trứng gà.""..."Mắt thấy Tào thị lại muốn nổi giận, Thẩm Đến An đúng lúc chuyển hướng câu chuyện, "Vân Xảo, bà nội muốn nói việc hôn nhân của con."Thẩm Vân Xảo nhắm hai mắt, "Lập gia đình sao?""Chính là vị ban ngày đến nhà chúng ta kia."Thẩm Vân Xảo cảm thụ đội tay Hoàng thị ở trên đầu mình nhích tới nhích lui, sức lực rất nhẹ, nàng thoải mái nhắm mắt lại, "Vị nào a, sáng nay có rất nhiều người đến nhà ta."Thẩm Đến An trầm mặc, Tào thị lạnh lùng nói, "Chính là người thiếu cánh tay kia."Tay Hoàng thị run lên, làm cho tóc nàng đau, Hoàng thị bèn vỗ về nàng.Thẩm Vân Xảo trả lời Tào thị, "Tốt."Tiếp theo lại đổi nửa bên mặt gối lên bắp đùi Hoàng thị, để Hoàng thị gỡ tóc.Thấy thế, vành mắt Thẩm Đến An ửng hồng, "Đi ngủ đi, sau đó cha cõng con trở về nhà."Đại sự cả đời của Thẩm Vân Xảo liền được quyết định như thế, Tào thị cùng Thẩm lão đầu nói, "Hạ Lôi cùng trưởng thôn có giao tình, ngươi trước tìm trưởng thôn nói một chút.
Vân Xảo tuy xấu, nhưng vẫn là hoa cúc đại khuê nữ, chúng ta không đòi lễ hỏi, chỉ cần hắn đối xử tử tế với Vân Xảo là được rồi.".