" tên là gì?" ông ấy chủ động nói
Tử Yên nhìn qua Thời Lục, cô ấy lúng túng không biết nói gì cho đúng mực.
Thời Lục liền vội nhấc chân mày lên.
Ám chỉ với cô không cần quá căn thẳng, thoải mái một chút là được.
" con là Tử Yên " Cô ấy đáp
Thời Hạo đưa mắt nhìn cô, ông ấy dù đã về hưu nhưng khí chất toát ra đúng là không tầm thường.
Chỉ là một ánh mắt lại khiến Tử Yên phải e dè đủ điều.
" Tử Yên, cái tên nghe đầy sự đáng tiếc, hối hận, nhưng lại có đôi ba phần thanh thản trong đó " Thời Hạo lẩm bẩm.
" cô là do Tô Y Vân gì đó sinh ra sao? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Thời Hạo lại hỏi
Tử Yên liền đáp:" mẹ của con chính là Tô Y Vân, năm nay con đã 18 rồi ạ!"
Ông ấy lại ngẫm nghĩ:" 18, không phải nhỏ hơn thằng Lục sao.
Vậy nó cũng có thể là người sẽ phá nát cái nhà này.
Cái thể loại gái ngành sinh ra, cũng không sạch sẽ gì.
Đề phòng vẫn hơn!"
Nhìn thấy nét mặt đó của Thời Hạo, Thời Hiên liền biết ông ấy nghĩ gì.
Liền nói:" bố, Tử Yên rất thông minh lại có tố chất của họ Thời.
Tuy không phải do Hương Ninh sinh ra.
Nhưng dù sao nó cũng chảy chung một dòng máu với thằng Luân và thằng Lục!"
Nghe đến đây Thời Hạo liền quay sang nhìn Thời Hiên với ánh mắt khó chịu.
Sau đó liền nặng lời nói:" năm đó nếu mày ăn chơi không biết chừng mực, thì bây giờ làm gì có con nhỏ này ở đây! Một phân của họ Thời, sau này nó đừng hòng dẫm vào.
Có chết cũng không được chôn ở đất họ Thời!"
Thời Hiên liền im lặng.
Tử Yên thấy tình hình căng thẳng, liền vội đi đến cầm lấy ấm trà rồi rót vào ly.
Sau đó hai tay đưa cho Thời Hạo một cách lễ phép.
" ông nội, con biết bản thân không phải là đứa cháu chính tông của họ Thời.
Con cũng không ham của cả, hay quyền lực gì.
Con chỉ muốn ở đây, giúp ông, giúp bố và các anh một chút.
Như vậy thì..."
Tử Yên còn chưa nói hết câu, Thời Hạo đã cầm chén trà trên tay cô hất vào người cô.
Ông ấy tức giận đứng dậy quát lớn:" ở đây có chỗ cho mày lên tiếng sao? Tao đã cho mày nói chưa? Con của gái điếm thì vẫn là con gái điếm.
Gà thì không thể thành phượng hoàng.
Ở đây người được phép nói chuyện cũng chỉ có con trai trưởng mà thôi.
Cái thứ như mày, may cút khỏi đây đi! Sau này đừng hòng bước chân vào nhà họ Thời nửa bước "
Tử Yên lặng lẽ lau mặt của mình, sau đó cút người chào ông ấy, chào bố của cô.
Rồi quay lưng rời đi, Thời Lục cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
Hai người vừa bước ra khỏi chỗ đấy, liền nghe thấy tiếng cải vã giữa Thời Hạo và Thời Hiên
" họ Thời chúng ta, không được phép để một con đàn bà nhúng tay vào.
Hơn nữa còn là con của gái điếm sinh ra " Thời Hạo nói
" bố, con biết bố không thích Tử Yên.
Nhưng nó lại làm việc cẩn thận tỉ mỉ chưa từng phạm lỗi.
Trung Thiên diệt bang cũng là nhờ công sức của Tử Yên.
Dù sao nó cũng họ Thời cơ mà, bố đâu cần phải hà khắc với nó đến vậy!"
" vậy thì là do mày rồi, chuyện diệt cả một bang lại nhờ vào con đàn bà.
Đồ vô dụng "
Thấy hai người liên tục cải vã, Thời Luân bên cạnh liền lên tiếng nịnh bợ Thời Hạo
" ông nội, mặc dù là chuyện diệt Trung Thiên có phần của Tử Yên.
Nhưng công lớn vẫn là nhờ vào bố mưu trí.
Thôi vậy, sau này chuyện mà Tử Yên làm đều sẽ trình qua cho ông biết!"
Thời Hiên liền lườm Thời Luân một cái rồi nói:" sao mày lại tự ý quyết định?"
Anh ta liền bước đến nói nhỏ với Thời Hiên:" chuyện này cần để ông ngui giận, bố cũng đâu muốn gây thêm với ông làm gì đúng chứ?"
Thời Hiên chỉ im lặng cho qua, chuyện trước mắt là xoa dịu Thời Hạo đã..