Nữ Chủ Ở Bên Kia, Nam Chủ Thỉnh Cút!!!

Hứa Thanh Trúc Vi hơi mím môi căng thẳng nhìn về phía nhà xưởng bỏ hoang, trong đầu nhanh chóng lướt qua, loại bỏ các phương án. Cũng may thím tác giả là mẹ ruột của nữ chủ cũng như là ăn bát cơm bên ngôn tình chứ không phải hắc bang cái gì, nên an bài đoạn này trong nguyên tác cũng không có chuyện đạn bay như mưa, bắn nhau liều chết bla bla.. Nữ chủ hoàn toàn là hữu kinh vô hiểm thuận lợi cứu thoát ra đứa bé nọ, bất quá nàng cũng phải thật cẩn thận mới được, tác giả là mẹ ruột nhưng là mẹ ruột của nữ chủ, còn cùng nàng một xu quan hệ cũng không dính tới.

Hứa Thanh Trúc Vi cúi xuống thân mình, từ trong cổ giày, dưới ánh mắt trợn to lên đầy bất ngờ của Âu Dương Kình Phong rút ra một con dao nhỏ gập lại chừng bảy tám centimet, khi bung ra, lưỡi dao sắc bén tản ra ánh hàn quang lạnh lẽo.

-"Vi Vi.. em..?" Âu Dương Kình Phong kinh ngạc, bật thốt lên, cũng may hắn mặc dù bất ngờ thốt lên cũng hiểu được tình thế hiện tại, đè nhỏ giọng.

-"Một lát chúng ta làm như thế này.." Hứa Thanh Trúc Vi mắt điếc tai ngơ trước âm thanh nghi vấn của Âu Dương Kình Phong, kề sát vào đối phương, thả nhẹ giọng nói.

Tâm thần Âu Dương Kình Phong vốn đang nghi hoặc tại sao một nữ hài tử lại phải mang dao trong người thì ngay lập tức bị đôi môi anh đào đang kề sát mình kia hấp dẫn, tầm mắt không tự chủ lưu luyến đặt lên nó. Sợ Hứa Thanh Trúc Vi nhìn ra điểm khác thường, hắn vội vàng dời đi tầm mắt, ngược lại nghe nghiêm túc kế hoạch của nàng.

-"Không được, quá nguy hiểm, em đứng ở đây, anh đi cứu đứa bé. Súng đạn không có mắt em hiểu không? Đây không phải là một trò đùa." Âu Dương Kình Phong nghe xong kế hoạch của Hứa Thanh Trúc Vi dường như ngay lập tức liền đưa ra phủ quyết. Quá nguy hiểm. Hắn làm sao có thể để nàng dấn thân vào nguy hiểm như vậy.

Cuối cùng sự cứng rắn nhất định không cho Hứa Thanh Trúc Vi đi cứu, bản thân rời đi chuẩn bị xe của Âu Dương Kình Phong chiến thắng. Hai người thỏa hiệp với nhau, Âu Dương Kình Phong sẽ giải cứu, nàng đứng đây đợi, sau khi giải cứu xong hai người cùng đi.

-"Anh.. cẩn thận đấy." Hứa Thanh Trúc Vi nghiêm túc nhìn Âu Dương Kình Phong. Người kia trịnh trọng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng bí ẩn chậm rãi tiếp cận nhà xưởng.

-"Âu Dương Kình Phong, anh nhất định không được lĩnh cơm hợp ngay vòng gửi xe đấy." Ai biết nam chủ ăn cơm hộp nàng này nữ phụ có còn canh để húp? Nhìn bóng lưng rời đi dứt khoát của Âu Dương Kình Phong, Hứa Thanh Trúc Vi lẩm bẩm. Nếu Âu Dương Kình Phong nghe được tiếng lòng của nàng, không biết tư thái rời đi có còn hiên ngang như vậy không?

Hứa Thanh Trúc Vi nhìn đồng hồ, đã hơn mười lăm phút, không biết tình hình sao rồi nữa. Giữa lúc nàng đang rối rắm, đột nhiên từ trong nhà xưởng phát ra một tiếng "ầm", như là vật nặng va vào trên cánh cửa bằng thép tạo ra âm thanh, sau đó, Hứa Thanh Trúc Vi liền nhìn thấy đám bắt cóc nhanh chóng tràn vào trong nhà xưởng.

-"..." Nàng biết ngay mà, tên Âu Dương mặt trắng này thành sự không đủ bại sự có thừa, thật sự là... Nàng một bên suy nghĩ một bên nhanh chóng hướng về phía nhà xưởng chạy đi. Con dao trên tay, theo nhịp chạy, thoáng ẩn thoáng hiện, dưới ánh mặt trời lóe lên một tia sáng.

Hứa Thanh Trúc Vi bên này thổ tào, bên kia Âu Dương Kình Phong nhưng thật ra không mấy chật vật. Hắn vững vàng đứng nơi đó, mắt kính phủ lên đôi mắt hắn một tầng mơ hồ không rõ ý nghĩa, trên tay hắn là một đứa bé ốm yếu, gầy gò, đã lả đi vì đói. Trên cánh tay nhỏ bé buông nhẹ kia có không ít lằn roi tra tấn, cũng may tứ chi đầy đủ, không giống kiếp trước, khi cứu ra đứa bé đã hoàn toàn mất đi tay chân vĩnh viễn.

Bốn phía xung quanh hắn là nòng súng đen ngòm chĩa vào đầu, chỉ cần hắn manh động dù chỉ một chút, hắn sẽ được nếm thử cảm giác đầu nở hoa là như thế nào. Chính là hắn cũng không kinh hoảng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía một tên cướp đã mất đi tri giác nằm trên đất cách đó không xa. Trên mặt gã là một dấu giày hằn sâu vào má phải tím đen một mảng lớn, đủ thấy lực đạo tác động vào nó mạnh mẽ như thế nào.

Mà dưới chân Âu Dương Kình Phong là một ống bơm kim tiêm bị đạp vỡ nằm trên đất, trong nhà xưởng quanh quẩn một mùi vị thuốc gay mũi.

Âu Dương Kình Phong ánh mắt hiếm thấy lộ ra một tia sát khí. Là bác sĩ, sinh ra trong y dược thế gia, từ ngày còn thơ bé, câu khẩu hiệu "lương y như từ mẫu", dưới sự giáo dục của gia tộc đã thấm nhuần vào linh hồn hắn. Hiện tại nhìn thấy bệnh nhân bị ngược đãi, nhất là bệnh nhân còn là một đứa bé còn rất nhỏ tuổi, bị hành hạ, Âu Dương Kình Phong trong mắt thiêu đốt lửa giận. Nếu hắn chậm một bước liều thuốc kia đã bị tiêm vào cơ thể đứa bé. Mùi thuốc này, màu sắc kia chính là mùi của chất độc hữu cơ tổng hợp X, được bọn săn bắn động vật hoang dã chuyên dùng. Loại thuốc này nếu tiêm vào cơ thể sẽ làm ảnh hưởng toàn bộ hệ thần kinh của đối tượng, trong nháy mắt khiến đối phương mất đi khả năng phản xạ, chỉ có thể mặc cho dày xéo.

Săn bắt động vật hoang dã chủ yếu để lấy những bộ phận trên cơ thể chúng buôn lậu, cho nên tác dụng của loại độc này tất nhiên sẽ không hiền lành gì. Nó sẽ nhanh chóng phá hoại tổ chức thần kinh và nội tạng của con vật, khiến chúng bị đau đớn giày vò. Động vật hoang dã bản năng sinh tồn và khả năng tự lành vết thương của chúng mạnh mẽ là thế còn bị phá hư bất kham, huống chi là một đứa bé? Cho nên lúc hắn đang nép vào cánh cửa kho hàng quan sát tình huống, nhìn thấy một trong những tên đó tiến vào rút ra ống tiêm, kề sát cổ đứa bé, hắn đã không chần chừ gì nữa mà hoàn toàn xuất hiện.

Hắn chỉ là lo lắng... vừa rồi âm thanh va chạm lớn như vậy, cô nhóc kia chắc sẽ không... đi?

"Ầm" Suy nghĩ của Âu Dương Kình Phong còn đang dạo một vòng trong đầu hắn thì cánh cửa bị đá văng ra tạo nên tiếng động lớn, hai tên đứng gần cửa bị tình huống đột phát làm cho bị thương nặng, nằm rên rỉ trên đất. Ánh mắt đám người này ngay lập tức hung ác nhìn chằm chằm người tới.

Âu Dương Kình Phong đầu óc nháy mắt trống rỗng khi thấy thân ảnh đang đứng giữa cửa ra vào, đồng tử hắn co lại.

-"Cẩn thận." Lần đầu tiên trong đời, Âu Dương Kình Phong thất thố hét lên như vậy. Sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, nghiêm khắc giáo dục khiến hắn cho dù là trong lơ đãng thể hiện ra cũng đều là quý công tử nhã nhặn, gặp chuyện không nao núng. Mà hiện tại đối diện với việc Hứa Thanh Trúc Vi bị chĩa thương vào đầu, hơn nữa người kia còn đã mở chốt an toàn, trái tim Âu Dương Kình Phong kinh hoàng loạn nhịp. Không chút do dự, hắn nâng chân dùng toàn lực đá một cước dưới nền nhà. Nơi này cho dù bỏ hoang thì trước kia nó cũng từng xưởng sửa chữa, cho nên dưới đất không thiếu đất đá. Vừa vặn dưới chân Âu Dương Kình Phong có một viên đá, dưới tác dụng lực, viên đá xé không bay về phía kẻ đã mở chốt an toàn khóa súng. Một tiếng hét thảm vang lên, viên đá kia vậy mà xuyên qua thương, làm cho viên đạn tạc nổ trong tay đối phương khiến tay gã máu thịt be bét.

Dường như tiếng hét thảm kia là một tín hiệu, đám bắt cóc toàn bộ hướng về phía hai người khai hỏa. Nhất thời tiếng súng chói tai không ngừng vang vọng trong nhà xưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui