Thời tiết âm u dường như càng khiến bầu không khí trở nên áp lực hơn.
Thẩm Dạng cuộn tròn trên ghế sô pha, lặng lẽ nhìn hạt mưa ngoài cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi, trong ánh sáng mờ ảo, bóng dáng của cậu trở nên mờ ảo, toát ra một vẻ quyến rũ nguy hiểm.
Cậu có vẻ chán nản, trên khuôn mặt vô cảm tràn ngập "không còn chuyện gì vui trên đời", khi cậu đếm đến số 1653 ở trong lòng, cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.
Chỉ trrong nháy mắt này, ánh mắt cậu dao động, trên khuôn mặt sạch sẽ hiện lên một tia sợ hãi thấp thỏm lo âu: "Mông Mông.."
Trong giọng nói trầm thấp của cậu ẩn chứa sự bất lực bàng hoàng, ngay cả một con mèo con bị bỏ rơi bên đường cũng không yếu ớt đáng thương như cậu.
Ninh Mông vội vàng trở về, cô để ô che mưa ở cửa, cũng không thay giày mà chạy tới chỗ cậu, nhìn thấy cậu bèn hỏi: "Rốt cuộc là tình huống như thế nào?"
Cô vừa đi đến ghế sô pha, đã bị cậu ôm chặt lấy eo cô, mặt cậu áp vào ngực cô: "Mẹ mất tích rồi.."
Cậu hoảng sợ giống như một con thú con bị thương đang tìm kiếm sự an ủi, nhìn bộ dáng đáng thương của cậu bây giờ, sao có thể giống như đang mượn cớ lợi dụng cô?
Ninh Mông tạm thời kiềm chế không đẩy cậu ra, cô cúi xuống nhìn đỉnh đầu cậu, không muốn thừa nhận bị cậu toàn tâm toàn ý dựa vào cô như vậy. Điều này khơi dậy tình mẫu tử của cô, cô hắng giọng, vẻ măt chính trực thẳng thắn hỏi lại cậu: "Cậu nghĩ tại sao mẹ cậu mất tích?"
"Bình thường bà ấy sẽ về nhà vào giờ này." Cậu thì thầm: "Nhưng hôm nay bà ấy vẫn chưa trở về."
Cho nên cậu cho rằng mẹ cậu đã mất tích, hơn nữa dưới tình huống bất lực cậu đến nhà cô, hôm qua cậu mới lấy được chìa khóa nhà của cô, lúc này cậu cũng không lãng phí những gì vừa lấy được chút nào.
Ninh Mông chỉ có thể an ủi: "Mẹ cậu đã trưởng thành rồi, hơn nữa bây giờ cũng chưa muộn, cho nên bà ấy về muộn một chút cũng không có vấn đề gì."
"Nhưng bà ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn lạ."
"Tin nhắn gì?"
Thẩm Dạng lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn vào màn hình rồi ngẩng đầu nhìn cô, cậu đặt điện thoại vào tay cô.
"Tiểu Dạng, đã đến lúc mẹ nên đi làm những gì mẹ phải làm."
Ninh Mông khẽ nhíu mày nhìn tin nhắn trong điện thoại, tin nhắn này không đầu không đuôi, quả thực khiến người ta suy nghĩ rất nhiều.
"Tôi nghĩ.." Thẩm Dạng lặng lẽ nói: "Mẹ, có lẽ vì Tiểu Dục mất tích nên mẹ cũng có những suy nghĩ tiêu cực."
"Vậy chúng ta đi báo cảnh sát trước nhé."
Cậu ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."
"Đi, chúng ta đến đồn cảnh sát đi." Ninh Mông đang định quay người thì bị cậu nắm lấy tay, cô không thể cử động được, quay đầu nhìn lại đã nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của thiếu niên trẻ, cô khó hiểu hỏi lại: "Sao vậy?"
Cậu khẽ mím môi, không nói gì nhưng có vẻ không vui.
Ninh Mông chợt nhớ ra điều gì đó, cô bất đắc dĩ xoa trán, nhưng cô cũng tự nhủ, dù sao bạn trai cô còn trẻ, thích được chiều chuộng nên cô cúi người hôn lên môi cậu.
Lúc này khoé mắt của Thẩm Dạng hơi cong cong, cậu ngoan ngoãn xuống ghế sofa, nắm tay cô đi ra khỏi nhà.
Ninh Mông thấy bộ dạng cả người nhẹ nhàng của cậu, cô hoài nghi cậu là đang đi dạo chơi ngoại thành hay là đi báo cảnh sát vậy.
Nhưng suy cho cùng, mẹ của Thẩm Dạng cũng là người lớn, bà ta phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, tuy nhiên, xét đến việc một trong những đứa con trai của bà ta mất tích, người ở đồn cảnh sát vẫn quyết định điều tra tung tích của người này.