"Không phải ta nói mà chính là ngươi nói." Ninh Mông chán nản bĩu môi: "Nói thẳng ra, cái hôn ước này là bình đẳng, đôi bên cùng có lợi. Ngươi lại dám nói, nếu ta chỉ là một đệ tử bình thường của Thái Cực Tông, Lâm gia các ngươi còn cho phép ngươi kết thân với ta không?"
Lâm Phóng không thể phản bác.
Gia tộc lớn từ trước đến nay đều là như vậy, dù là chuyện nhỏ cũng sẽ theo đuổi lợi ích tối đa, đây chính là lý do một gia tộc có thể tồn tại lâu dài không suy.
Lời nói tiếp theo của Ninh Mông càng tàn nhẫn hơn: "Chỉ là vấn đề trao đổi lợi ích mà thôi. Ngươi lại còn muốn ta thực hiện theo hôn ước và theo ngươi sau khi ta phát hiện ngươi không có giá trị, ngươi diễn cũng không tránh khỏi quá nhiều rồi."
"Ngươi!" Lâm Phóng chỉ vào mặt Ninh Mông, không nói nên lời.
Ninh Mông bình tĩnh chớp mắt nhưng lời nói của nàng có thể khiến người ta tức chết: "Ninh Mông ta xứng đáng có được một nam nhân tốt hơn."
"Ngươi.. ngươi.. ngươi.." Lâm Phóng liên tục nói ra từ "ngươi" mấy lần nhưng tức giận đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh.
"Hay!" Đan Châu kích động đứng lên vỗ tay: "Sư muội nói hay lắm!"
Thanh Quân kéo góc áo Đan Châu, mỉm cười dịu dàng: "Sư đệ, bình tĩnh."
Đan Châu không giấu được sự phấn khích và ngồi xuống lần nữa.
Lâm Phóng tức giận đến toàn thân run rẩy.
Ninh Mông tiếp tục nói: "Đừng nói hôn ước của chúng ta chỉ là một giao dịch, cho dù không phải giao dịch thì sao ngươi phải để một cô nương theo ngươi khi ngươi đang ở trong tình trạng tồi tệ nhất? Phải chăng chỉ vì tình yêu hão huyền hư vô mờ mịt gì đó sao? Tình yêu có thể làm như cơm ăn không? Có thể dùng làm củi, làm gạo, làm dầu, làm muối được không? Trên đời quả thực có người cao thượng nhưng điều này không có nghĩa là ngươi có thể dùng ý tưởng này để yêu cầu toàn bộ nữ nhân trên đời này phải làm như vậy."
Lời nói của Ninh Mông vang dội có khí phách: "Tại sao một cô nương được phụ mẫu yêu thương nuôi nấng ở nhà lại phải chịu khổ vì một nam nhân không có quan hệ huyết thống với mình chứ? Chỉ vì sau này nam nhân có rất lớn khả năng sẽ có tam thê tứ thiếp yêu mình sao? Có rất nhiều câu chuyện tương trợ khi hoạn nạn nhưng cái kết hoạn noạn có nhau đó lại rất ít người nhắc đến, ngươi có biết tại sao không?"
"Tại, tại sao?" Bị khí thế của Ninh Mông ảnh hưởng, Lâm Phóng vô thức có ảo giác bản thân tự ti kém một bậc.
Ninh Mông nói: "Bởi vì sau khi nam nhân có thân phận thấp kém đó trở nên giàu có, hắn vừa cảm thấy thê tử của hắn sẽ không bao giờ rời bỏ hắn, đồng thời hắn còn có thể tìm thêm hồng nhan tri kỷ khác nữa."
Lâm Phóng lại nghĩ đến những trưởng bối trong gia tộc hắn cũng có tam thê tứ thiếp, mặt hắn đỏ lên.
Nhưng Ninh Mông vẫn từng bước ép sát: "Nam nhân muốn nữ nhân phải xinh đẹp, toàn tâm toàn ý tận tụy với mình, còn muốn nữ nhân không rời không bỏ khi mình nghèo túng. Chuyện mà ngay cả mẫu thân cũng không nhất định có thể làm được nhưng lại yêu cầu nữ nhân khác làm nhiều chuyện như vậy, ngươi hãy tỉnh lại đi, trên đời này làm gì có nhiều chuyện tốt đến như vậy?"
Lâm Phóng không khỏi lùi về sau mấy bước.
"Đặc biệt trong việc chọn hôn phu, nữ nhân muốn sống tốt thì nhất định không thể bảo sao nghe nghe đấy như vậy. Tiêu chuẩn đạo đức của người khác cũng đại biểu có thể kiềm chế bản thân mình, ví dụ như nếu bây giờ giải trừ hôn ước với ngươi, đó là vì ta không còn nhìn thấy hy vọng gì ở trên người ngươi, ta muốn trong tương lai sống thoải mái và tươi đẹp, điều đó có gì sai sao? Nếu ngươi từ bỏ bản thân theo đuổi một cuộc sống tốt hơn, thì còn ai sẽ trân trọng ngươi trong tương lai nữa?"
Lâm Phóng á khẩu không nói nên lời.
"Tam sư thúc nói hay lắm!"
Ngoài cửa vang lên một trận náo động, hóa ra ở trong bất tri bất giác, đám đệ tử đang núp ở ngoài cửa xem náo nhiệt đều nhịn không được kích động lên tiếng.
Vẻ mặt của các nam đệ tử rất kỳ quái, trong khi các nữ đệ tử lại kích động như được truyền máu gà.