"Phụ thân ta đã định cho ta một hôn ước nhưng nam nhân đó quá xấu! Ta sai khi thích nam nhân đẹp trai sao? Ta quyết định không nhượng bộ nữa, ta sẽ xuống núi để hủy bỏ hôn ước! Tam sư thúc, cảm ơn ngươi!"
Một cô nương chạy vọt tới nắm lấy tay Ninh Mông với vẻ mặt cảm kích, nàng ấy rất nhanh lại hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang quay đầu lại rời đi.
Lại có một thiếu nữ khác xông vào: "Hôn phu của ta ra vào kỹ viện nhiều lần, các trưởng bối nói với ta rằng hôn ước đã được định ra. Lẽ ra ta nên nhẫn nhịn chịu đựng, đợi đến khi ta thành thân thì tốt rồi, nhưng ta không muốn chịu đựng nữa! Tiểu sư thúc, chính lời sư thúc nói đã khai sáng cho ta!"
Nàng ấy ôm Ninh Mông, quay người chạy vội ra ngoài.
Lần này là Huỳnh Hỏa chạy vào, nàng ấy kích động ôm lấy Ninh Mông: "Tam sư thúc, ta không muốn gả cho tiểu tử nghèo khổ đó, sau này ta chắc chắn sẽ theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn!"
Nói xong, Huỳnh Hỏa cũng chạy ra ngoài.
Lâm Phóng bị người xông vào từ từ ép ra khỏi đại điện, vẻ mặt hắn rất mê mang bối rối, lời nói của Ninh Mông lại khiến cho tam quan của hắn sụp đổ.
Ở tiền điện, vẻ mặt của Đan Châu cũng thay đổi.
Thanh Quân nâng tách trà lên, mỉm cười dịu dàng nhìn khung cảnh ồn ào trước mặt.
"Sư đệ, đệ có cảm thấy việc này cũng rất thú vị không? Chỉ là hơi ngang ngược không quy củ một ít mà thôi. Sư đệ, hôm nay đệ cũng đừng so đo."
Đan Châu nghiêm mặt nói: "Không phải vấn đề quy củ, chỉ là lời nói hôm nay của sư muội khiến cho rất nhiều đệ tử quyết tâm muốn hủy bỏ hôn ước."
"Không sao cả, không có hôn ước thì càng chuyên tâm tu đạo."
"Sư huynh!" Đan Châu lại hoảng sợ đập bàn đứng lên: "Nếu đệ tử không chịu gả ra, số lượng người của Thái Cực Tông sẽ không thể giảm xuống, tông môn chúng ta đã một tháng rồi cũng chưa được ăn thịt!"
Có một vết nứt trên nụ cười hoàn hảo trên khuôn mặt của Thanh Quân.
Đúng vậy, Thái Cực Tông của bọn họ vẫn còn nghèo.
Mặc dù người Thái Cực Tông cũng thường xuống núi diệt yêu trừ ma nhưng họ thường làm như vậy chỉ vì họ là đệ tử của Tiên gia và là người tu đạo, không mất thể diện đi đòi tiền được, cho nên Thái Cực Tông vốn không có thu nhập, chỉ dựa vào tiền nhang đền nên càng ngày càng trở nên nghèo khó.
Suy cho cùng, nếu người ta muốn cầu thần bái phật thì vẫn thích đến Thính Âm Tự hơn, số người sẵn sàng đến Thái Cực Tông để dâng hương đưa tiền nhanh đèn ít hơn nhiều so với số người đến Thính Âm Tự. Ngoài ra, những người của Thái Cực Tông cũng không có việc gì liền thích đánh nhau luận bàn, nếu binh khí của họ bị hỏng thì họ phải đến Tàng Tâm Cốc để sửa chữa. Sửa chữa đồ đạc ở Tàng Tâm Cốc không hề rẻ.
Số tiền mua binh khí không hề nhỏ, những năm tháng gần đây, Thái Cực Tông càng ngày càng nợ Tàng Tâm Cốc nhiều tiền, người của Thái Cực Tông càng ngày càng ít có khả năng ngẩng cao đầu trước mặt những người ở Tàng Tâm Cốc.
Vì thiếu tiền nên Thái Cực Tông đã có thời gian ngay cả tiền mua thịt cũng không nổi, cũng từ 10 năm nhận đệ tử một lần biến thành 12 năm một lần, rồi 15 năm một lần, chỉ là để giảm bớt dân số, nhưng bây giờ những nữ đệ tử đó đều hủy bỏ hôn ước, Nhị trưởng lão Đan Châu cũng không vì những nữ đệ tử này có thể tập trung hơn vào tu luyện mà vui vẻ.
Điều khiến Đan Châu tuyệt vọng hơn nữa chính là lời nói của Ninh Mông nghe có vẻ vô lý nhưng không thể phản bác lại được truyền ra ngoài từ Thái Cực Tông. Trong lúc nhất thời những cô nương chỉ biết nghe theo lời phụ mẫu, lời người mai mối dường như đều đã thức tỉnh, họ đều sôi nổi nói rằng muốn hủy bỏ hôn ước và theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Chẳng phải nữ nhân xinh đẹp cho nên muốn gả cho nam nhân có tiền là không được sao?
Nữ nhân thích nam nhân đẹp trai, vậy chẳng phải họ nên cưới một nam nhân đẹp trai thì không được sao?
Dựa vào cái gì mà người đời yêu cầu nữ nhân phải cùng nam nhân không rời không bỏ vượt qua khó khăn, nhưng lại không bao giờ yêu cầu nam nhân phải hết lòng toàn tâm toàn ý với nữ nhân chứ?
* * *
Các loại âm thanh giống như lửa thiêu thảo nguyên, trở thành làn sóng quét qua toàn bộ thiên hạ, cũng vạ lây ảnh hưởng đến Thái Cực Tông, bởi vì rất nhiều nam đệ tử của Thái Cực Tông đã bị từ hôn, không có thê tử nên không thể lập gia đình, tất nhiên bọn họ sẽ không dọn ra ngoài khỏi Thái Cực Tông.
Đan Châu đã mất vài ngày ôm bàn tính tính toán chi phí cho tiêu, nóng nảy đến độ tóc của hắn đã bạc đi mấy cọng.