Tàng Tâm Cốc rất giàu có, tài nguyên nào cũng dồi dào đến mức lãng phí, mà đệ tử của Tàng Tâm Cốc hầu hết đều là nam nhân, trừ bỏ làm nghề nguội ra, họ không có nơi nào để sử dụng sức mạnh, vì vậy việc làm đường này, người của Tàng Tâm Cốc đã bỏ ra mười hai phần sức lực.
Không chỉ có như thế, ngay cả những người ngồi trong Thái Cực Tông cũng có thể nghe thấy những khẩu hiệu xây đường của họ vang vọng khắp trời xanh.
“Chúng ta đang đào quặng để làm gì!”
“Để rèn!”
“Chúng ta rèn vì cái gì?”
“Vì kiếm tiền!”
“Chúng ta kiếm tiền để làm gì?”
“Để xây dựng đường!”
“Chúng ta xây đường để làm gì?”
“Vì nữ nhân!”
“Vì nữ nhân!”
“Nữ nhân!”
……
Đan Châu không nghe nổi nữa, hắn tạo ra kết giới ngăn chặn âm thanh, tức giận nói: “Người trong Tàng Tâm Cốc thật thô tục!”
Nhóm đệ tử đang tâm viên ý mã kia cũng tỉnh táo lại, vội vàng đứng nghiêm.
Mỗi ngày mùng một hàng tháng là thời điểm diễn ra cuộc động viên của Thái Cực Tông, lúc này tất cả trưởng lão và đệ tử đều phải tập trung tại đại điện Thái Cực Tông.
Trước đây, các cuộc động viên luôn nói về việc chăm chỉ trong tu luyện gì đó, nhưng trong những năm gần đây, mỗi lần động viên đều khác nhau.
Đan Châu xụ mặt, không giận tự uy: “Cái gọi là trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chất, rối loạn về việc làm cho nên cần phải động tâm nhẫn tính, làm được những việc chưa từng làm được.
Lời này vẫn rất có đạo lý, đặc biệt là những người tu đạo như chúng ta nên chú ý hơn nữa đến việc bảo vệ tâm mình, không nên để hoàn cảnh bên ngoài ảnh hưởng đến quyết tâm tu đạo của mình!”
Thanh Quân mỉm cười đứng phía sau Đan Châu, hắn là Tông chủ nhưng lại giống như một vật trang trí.
“Các ngươi phải biết rằng dù có khó khăn đến đâu thì đó cũng là đang mài giũa đối với chúng ta! Cho dù chúng ta có đói thì đó cũng là một thử thách!”
Từ phía dưới truyền đến những tiếng “thầm thì kêu” vì đói, không có đệ tử nào dám cử động nên tất cả đều quy quy củ củ đứng yên.
Vẻ mặt Đan Châu rất nghiêm túc: “Các ngươi phải nghĩ xem, nếu một ngày nào đó Ma tộc đột kích, Yêu giới xâm chiếm, khi sự sống và cái chết của chúng ta đang bị đe dọa thì không có thời gian để ăn đâu! Những mài giũa, khó khăn mà chúng ta đang trải qua bây giờ đều có ý nghĩa! Các ngươi có hiểu không?”
Tất cả đệ tử đồng thanh trả lời: “Đã hiểu!”
Tiếng đói bụng lại thầm thì vang lên, Đan Châu hận sắt không thành thép nói: “Ăn thiếu một bữa ngươi cũng không bị đói chết nhưng cúi đầu trước khó khăn thì các ngươi không xứng đáng tu luyện đại đạo.
Tiến lên con đường trường sinh!”
Có người kéo góc áo Đan Châu, Đan Châu quay người lại thì nhìn thấy Thanh Quân.
Thanh Quân mỉm cười, rất là vô hại, một tay hắn vừa xoa xoa bụng mình, vừa cười hỏi: “Sư đệ, ta đói bụng, khi nào thì ăn cơm?”
Đan Châu hận sắt không thành thép, thấp giọng nói: “Sớm thôi!”
Lúc này Thanh Quân mới buông tay kéo góc áo của Đan Châu ra.
Đan Châu nhìn quanh một vòng, mới phát hiện ra phía trước không thích hợp, là do thiếu mất một người, hắn cau mày nói: “Tam trưởng lão đâu?”
Huỳnh Hỏa đứng ở giữa đám đệ tử giơ tay nói: “Sư phụ, Tam sư thúc nói đã đói bụng, đi tìm đồ ăn rồi!”
Cổ họng Đan Châu nghẹn lại, tại sao ngay cả sư huynh hay là sư muội đều phải gây ngột ngạt cho hắn!
Bởi vì ngoại trừ Nhị trưởng lão đang nghiêm túc tổ chức cuộc họp động viên ra thì Tông chủ và Tam trưởng lão đều bất hợp tác, gây rối cho nên cuộc họp động viên kết thúc sớm trước thời gian.
Thái Cực Tông không nói rằng mọi người sẽ không ăn trong thời gian Tích Cốc kỳ, ăn uống là mong muốn hợp lý của con người, Tổ sư gia cảm thấy cũng không thể giết chết ham muốn của con người, vì vậy, ngay cả khi những người trong Thái Cực Tông Tích Cốc thì họ muốn ăn thì có thể ăn.