Nữ Chủ, Quản Lý Tốt Hậu Cung Của Ngươi

Hách Liên Kỳ một thân chật vật hô hấp khó khăn co mình thành một đoàn nép trong kẽ đá.

Dưới lớp bạch mao vị trí cổ, một chiếc trữ vật vòng màu bạc hiện ra.

Đây chính là nguyên nhân dẫn đến tình trạng thảm hại của hắn bây giờ.

______________một khắc trước_______________________

-”Xuẩn Long chết tiệt, dám tự đương bản thân làm chủ nhân sai phó mình. Giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi”

Hách Liên Kỳ một bên đưa ánh mắt tìm kiếm thảo dược, một bên không ngừng càu nhàu, dưới chân mạnh giẫm nát cỏ dại, phỏng chừng xem cỏ dại như Hiên Viên Triệt mà giẫm đi.

Nhắc đến chuyện này hẳn phải nhắc đến mười mấy ngày trước đó.

Khi đó kia nhân loại bởi vì có ý định rời đi, cho nên dự định luyện chế ra một số lượng lớn đan dược cung cấp cho cái gọi là Thí Thiên gì đó..

Chính là còn thiếu vài mặt thảo dược, mà nàng (Dạ Tuyết) thì bị quấn thân bởi vài chuyện không đi được, cho nên tên hỗn đản kia (HVT) đã lôi bản thân ra sai sử.

Đường đường là Vương tương lai hiện tại trở thành chạy chân cho kẻ khác, Hách Liên Kỳ bỗng dưng có chút cảm giác sinh không thể luyến muốn cào tường xúc động.

Ai bảo tên kia là Long tộc đâu, Hách Liên Kỳ nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Huyết mạch áp chế khiến hắn chỉ có thể buồn bực nhận mệnh đi thu thập thảo dược.

Nói đến chuyện này, Hách Liên Kỳ trí nhớ không khỏi phiêu về một chuyện khác, nhân loại kia tay nghề không sai, nghĩ đến trước khi đi, bị nhét vào trữ vật vòng kia món linh thực, vị mềm mại thấm vào ruột gan, vị đạo lại thập phần tuyệt mỹ vịt tiềm cái gì kia... Hách Liên Kỳ không tiền đồ vươn phấn hồng đầu lưỡi liếm liếm khoé môi.

Chỉ tiếc món kia ngay ngày đầu tiên bước vào rừng đã bị bản thân “cất kỹ” vào bụng, haizzz, của thiếu thường là của ngon, không ngoa a..

Bất quá nhân loại kia đã hứa khi bản thân trở về, nàng ta sẽ lại làm linh thực cho bản thân, Hách Liên Kỳ liền phấn chấn.

Chính là vẫn nhịn không được bực bội xú long Hiên Viên Triệt, chân không trì hoãn giẫm mạnh lên cỏ phát tiết sự nhớ nhung ăn ngon cùng bất mãn bản thân bị bắt nạt.

Chính là hắn không nghĩ đến, bản thân trong hình dáng tự vệ là một tiểu bạch hổ, gương mặt họ nhà mèo vốn dĩ đã đáng yêu không nói, dạo gần đây được Dạ Tuyết nuôi tròn không ít, đan dược lại không thiếu, cho nên da lông trở nên sáng bóng, mờ ảo phủ một tầng xanh ngọc cực nhạt.

Thử nghĩ hình ảnh một cục bông tròn tròn có tiểu đầu nho nhỏ, mại tứ chi ngắn ngủn đi loăng quoăng, vài ba bước lại bính (nhảy) lên một cái, tìm cách giẫm nát đám cỏ dưới chân là cỡ nào manh vật, nếu là bị nữ nhân nhìn thấy phỏng chừng không một không hội mắt hình trái tim nhìn chằm chằm?

Ít ra, đứng tại trung tâm đoàn người mười mấy cá nhân gần đó nữ nhân, một mắt liếc qua liền nảy sinh ý định bắt làm thú sủng.

Nếu Dạ Tuyết ở đây, khẳng định sẽ kinh ngạc sức mạnh của kịch tình, cho dù nàng này chỉ hồ điệp phiến đi không ít chi tiết, kịch tình quân vẫn tìm mọi cách cho nam nữ chủ chạm mặt.

Về phần chạm mặt sau đó hội phát ra tia lửa điện tình cảm còn là phát ra thù hận tận xương.. không lâu sau sẽ có kết quả.

Bên này còn chưa biết bản thân bị nữ chủ nhớ thương, Hách Liên Kỳ dùng thần thức đảo qua không gian vòng trên cổ, phát hiện chỉ còn thiếu một mặt dược liệu Tuý Ngọc Linh Lung liền hoàn thành nhiệm vụ liền vui mừng, gần hai mươi ngày cắn lương khô tại trong rừng, hắn đã có chút nhớ thương thơm ngào ngạt linh thực nhân loại kia làm.

Hắn hôm nay vận khí không sai, vừa thâm nhập vào sau thêm một chút bên trong Lâm Sâm rừng rậm, một mùi thơm ngát pha lẫn chút vị đạo của rượu xông vào mũi.

Hách Liên Kỳ xanh lơ thú đồng bỗng chốc sáng ngời.

Đúng là mùi vị của Tuý Ngọc Linh Lung.

Mại chân nhỏ thí điên thí điên chạy về một hướng, Hách Liên Kỳ không biết, bản thân phía sau theo đuôi bảy tám cá nhân, toàn bộ đều là lục cấp chiến sĩ, trong đó, lấy một thân thể mạn diệu bạch y nữ nhân đi đầu.

Nàng cấp bậc chiến khí rất thấp, ba cấp, lại ẩn nấp khí tức không thua gì cường giả lục cấp, mà tất cả mọi người ẩn ẩn lấy nàng làm trung tâm hình thành thế thủ hộ.

Bên cạnh nàng, một nam nhân tuấn tú, vẻ ngoài cương đĩnh quan sát tình huống xung quanh đảm bảo bóng hồng bên cạnh an toàn.

-”Vũ nhi, nàng thích súc sinh kia? Ta xem nho nhỏ một đoàn, da lông tuy đẹp lại không đủ lột ra một cái khăn quấn cổ, nếu nàng thích ta sẽ tống nàng một cái áo choàng năm trăm năm hoả hồ ly.” Đới Nhân ôn nhu nhìn mỹ nhân như ngọc bên cạnh, nhẹ giọng lên tiếng.

-”Đa tạ Đới đại ca, bất quá kia chỉ bạch hổ quả thật xinh đẹp vô cùng, Vũ nhi không nỡ tâm sát nó, muốn thu nó làm sủng vật, còn về năm trăm năm hoả hồ ly da lông áo choàng hay là thôi đi, rất quý, có tấm lòng của Đới đại ca là Vũ nhi vui rồi.” nữ nhân đúng là nữ chủ Vân Mộng Vũ, nàng hai má bởi vì vận động hây hây đỏ, làn môi mềm bởi vì thở gấp hơi mở ra, ánh mắt doanh đầy oánh lượng tựa như chứa thuỷ vậy, quả thật lay động lòng người.

Đới Nhân tâm mềm mại, chỉ là một con súc vật, Vũ nhi của hắn cũng không nỡ xuống tay, nàng quả thực tựa như là một vị tiên tử không phàm khói lửa nhân gian đặc biệt lương thiện.

-”Hảo, nàng muốn kia súc sinh, ta sẽ vì nàng hai tay dâng tặng” Đới Nhân khí phách lên tiếng, ánh mắt rực nóng nhìn Vân Mộng Vũ khiến mỹ nhân không khỏi ngại ngùng bối rối quay đầu, chính là đáy mắt nàng một mảnh nhạt nhẽo, nào có nữ nhi say tình tư thái như trước mặt nam nhân vừa rồi?

Bên này, Hách Liên Kỳ cẩn thận tránh đi đang khép hờ hai mắt ngủ say bát cấp thủ hộ thú, chậm rãi tiếp cận thảo dược, nhưng mà ngay khi hắn sắp thần không hay quỷ không biết hái xuống thảo dược lại bị phát hiện.

Một tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc vang vọng khắp không trung.

Nguyên nhân là đằng sau hắn, một giọng nữ nhân nhẹ kinh hô.

-”Đó là bát cấp Tuý Ngọc Linh Lung”

Vân Mộng Vũ vừa dứt lời, vốn đang khép hờ đôi mắt thủ hộ thú mãnh xốc lên thú đồng, kia đoàn tiểu bạch hổ đang cúi đầu bên cạnh Tuý Ngọc Linh Lung lập tức đập vào mắt bát cấp ma thú thủ hộ, lập tức ánh mắt nó đỏ lên, phát ra giận dữ phẫn nộ âm thanh.

_________________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui