Nữ Công Tước Và Người Chồng Ác Ma


CẢNH BÁO: Độ H vừa phải

Judith hối hận vì đã tự mình đến nơi này.
Sẽ không có vấn đề gì nếu đó là văn phòng của anh ấy, nhưng giờ đó là phòng ngủ được kết nối từ bên trong văn phòng của anh và có hệ thống cách âm tuyệt vời.
Dù cô có la hét thế nào đi chăng nữa, thì bên ngoài sẽ không ai nghe thấy.
Đó là lý do tại sao cô không nghe thấy âm thanh anh bất cẩn đập phá đồ đạc bên trong.


Đương nhiên phải nói rằng không ai bên ngoài sẽ nghe thấy Judith, ngay cả khi cô ấy hét lên đủ lớn từ nơi này ngay bây giờ.


"Ưm!"

Judith rên rỉ khi tay anh đột nhiên nắm chặt lấy bộ ngực của cô.
Cô không biết từ khi nào phần trước của chiếc váy của cô bị bung ra, có lẽ là do anh chạm vào.
Cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng bên trong chiếc váy của mình, vì vậy những động chạm đầy dục vọng của anh đã được truyền tải trên khắp làn da của cô.


"Haa, anh đã cố gắng kìm nén bản thân và cố gắng hết sức, nhưng hãy nhìn xem."

“Ah, Ưm, đừng chạm vào nó….
ư.


Anh tham lam xoa bóp bộ ngực mềm mại của cô, di chuyển ngón tay của mình một cách xảo quyệt, và chạm mạnh vào đỉnh đồi của cô.
Trong khi quan sát Judith phản ứng một cách nhạy cảm với anh, Derrick kéo dài khóe miệng và cười.


"Anh không thể ngủ chút nào vì nụ hôn của chúng ta."

Anh véo và vặn đầu ngực cô bằng ngón trỏ và ngón cái.
Một cảm giác như điện truyền từ ngực cô, và eo cô run lên bần bật.
Derrick húc mũi vào gáy cô và lẩm bẩm với giọng điệu cảm thán như thể ngửi thấy một mùi hương hạnh phúc.


"Em cứ tỏa ra mùi thơm ngon này...
Làm sao anh có thể kiểm soát được bản thân mình."

Judith nghe rõ từ 'ngon' ngay cả khi cô ấy đang chìm trong sung sướng.
Từ đó biến thành một cảm giác khó tả khiến cô dựng tóc gáy.
Lúc này, anh cảm thấy mình như một kẻ săn mồi tàn ác, có thể dễ dàng ăn thịt cô hoàn toàn từ đầu đến chân.


"Anh, ưm, anh là cái quái gì vậy..?"

Anh hành hạ cô khi liên tục ngậm lấy vành tai mềm mại của cô và đưa lưỡi vào bên trong tai cô, cười khúc khích.
Tiếng cười của anh vượt ra khỏi màng nhĩ của cô và làm rung động trái tim khá nhỏ bé của cô một cách dữ dội.


"Anh là gì, em nói thử xem."

Derrick hôn lên cằm cô và thì thầm một cách uể oải.


"Anh là chồng của em, Judith à."

Một giọng nói còn ngọt ngào hơn cả món tráng miệng vang lên bên tai cô.


Derrick đều đặn di chuyển các ngón tay của mình trong khi nở một nụ cười quyến rũ khiến cô choáng váng khi nhìn thấy.
Bộ ngực của cô bị bàn tay của anh bắt lấy, bị nhào nặn hết chỗ này đến chỗ khác, và đầu ngực của cô thậm chí còn cứng ngắc dựng đứng lên.



"Nó cứng rồi, ở đây này."

Anh tiếp tục thúc sâu vào đỉnh căng cứng của cô và nói những gì hiện ra trong đầu anh.
Khuôn mặt của Judith bị nhuộm một màu đỏ tươi đến mức có thể nhận ra trong bóng tối.
Derrick cười khúc khích và dùng móng tay cào cào.


"Haagh!"

Chỉ với một cử chỉ, vòng eo của Judith vặn vẹo và mí mắt cô run lên.
Mỗi khi ngón tay anh trêu chọc đầu ngực cô, cô lại cảm thấy một cảm giác kỳ lạ đang co rút chặt chẽ bên trong chân mình.
Cô cố gắng tỉnh táo lại với tất cả sức mạnh của mình và đẩy vai anh bằng đôi tay yếu ớt của mình.


“Không, ưm, không ……!”

"Hửm?"

Vành mắt của Derrick giật giật như thể anh không biết cô đang nói về điều gì.
Nếu ai đó đang nhìn anh, tất cả những gì họ có thể thấy là khuôn mặt bình tĩnh của anh, nơi mà người ta không thể tưởng tượng được anh đang làm điều xấu xa gì đó như chạm vào ngực phụ nữ bằng một đôi tay khiêu dâm.


Tròng mắt anh vốn đang nhìn cô trong bóng tối, lại nhuốm màu đỏ trước khi cô kịp nhận ra.
Đôi mắt anh như vậy trước đây khi cô hôn anh, như thể cô đã bị chiếm hữu trái với ý muốn của mình lúc trước.


Judith tự nhiên nghĩ rằng anh là Derrick, chồng của cô.
Anh đã mất ký ức và tính cách của anh thay đổi một chút, nhưng cô không nghĩ rằng người đó đã bị thay thế bằng một người khác.
Tuy nhiên, vào lúc này, tại nơi cô giống như bị mắc kẹt trong lồng thức ăn của kẻ săn mồi, một mối nghi ngờ lấp lánh như một tia sáng lóe lên trong tâm trí cô.


Dù nhìn thế nào đi nữa, người đàn ông này, cô không nghĩ đó là Derrick Vaisil chồng của cô.


Cho dù là màu mắt của anh sẽ thay đổi theo thời gian như thể sơn được đổ trên một tờ giấy trắng, hay hành động của anh mà cho đến bây giờ cô vẫn chưa thể hình dung ra.
Bên cạnh đó, nhiều mặt của anh ta có cảm giác là những hiện tượng mà cô không bao giờ có thể thấy ở chồng mình.
Thật quá kỳ lạ và bất thường nếu chỉ che đậy nó bằng việc mất trí nhớ như một lý do.


“Anh, anh không phải là Derrick Vaisil ……!”

Những bằng chứng khiến cô lo lắng đến nỗi cô cảm thấy khó chịu không hiểu tại sao mình lại mất nhiều thời gian để đưa ra kết luận như vậy.


Trước giọng nói sắc bén của cô, Derrick uể oải thè lưỡi ra và liếm môi cô.
Nơi khóe môi hẹp khẽ nhếch lên, nụ cười của anh khiến cô rùng mình.


"Anh sao?"

Một tiếng cười bằng giọng nam trung truyền đều trên vành tai cô.
Derrick từ từ liếm lên gáy của cô và thì thầm.


"Dù sao, anh chính là Derrick."

Bất cứ nơi nào anh chạm vào, một dòng điện tăng vọt và chạy qua cô, khiến Judith không thể thở nổi.


"Đừng, đừng, ưm…… đừng nói dối!"


"Đúng rồi.
Vì tên anh cũng là Derrick."

Anh đáp lại khi húc mặt vào giữa xương đòn của cô như thể anh muốn bị gắn chặt vào nó mãi mãi.
Sống mũi của anh được ca ngợi là chạm khắc tinh xảo bởi các vị thần, đang cọ xát vào xương đòn của cô.


Ư, ngay cả những hành động nhỏ của anh cũng mang đến một sự kích thích thô sơ, và các đầu ngón tay của Judith run lên.


Đầu óc cô quay cuồng ngay cả khi cơ thể cô đang bình tĩnh và trở nên đỏ bừng.


"Tên anh là gì?"

Rõ ràng, anh ấy đã nói rằng 'tên' của mình cũng là Derrick.
Đó là một cảm giác khó chịu đối với cô mà không gì có thể giải thích được.
Vì vậy, nghe có vẻ như người đàn ông này chỉ có một cái tên giống với chồng cô…

"Anh có thể mút ngực của em không?"

Giọng nói chạm vào tai cô không thể dâm đãng hơn được nữa.
Giật mình, Judith hoảng sợ hết hồn và kêu lên.


"Không, anh không thể!"

"Anh cũng nghĩ em sẽ nói vậy."

Derrick nhếch khóe môi, nở một nụ cười rạng rỡ đến nỗi cô cảm thấy khó chịu, và anh cắn vào ngực cô.
Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi ý cô khi mà anh hành động theo ý mình.
Khi bầu ngực của cô bị bao quanh bởi cái miệng ẩm ướt của anh, Judith cắn chặt môi, và sống lưng cô nhói lên.


“Không, A! Dừng lại…..!"

Khi lưỡi anh vòng quanh quầng ngực cô, nó chạm vào đầu ngực một cách trêu ngươi.
Sau đó, anh mím môi và mút nó một cách mãnh liệt đến mức phát ra những tiếng chút chít.
Trong khi đó, bàn tay khá to của anh thô bạo xoa bóp bầu ngực bên kia.
Bầu ngực trắng như sữa của cô bị lòng bàn tay của anh đè xuống nhào nặn.


Vấn đề khiến cô phát điên và kích động là thực tế là cơ thể cô đang cảm thấy hưng phấn ngay khi tay anh chạm vào cô.
Lý trí của cô sụp đổ trước khi cô biết điều đó.
Cơn choáng váng đè nặng toàn bộ cơ thể như thể cô đã hoàn toàn bị anh cuốn đi cũng như khi cô mất đi sự căng thẳng trong mình

Tại sao mình lại có thể như thế này!

Judith đột nhiên bật khóc.
Quả nhiên, cô rất bối rối, nhưng cô đột nhiên sợ hãi ngay khi cô không cảm thấy cơ thể mình là của mình nữa.


Ngay sau khi cô dừng lại sự phản kháng của mình với anh ta và lấy tay che mặt, Derrick đang tập trung vào việc mơn trớn bộ ngực của cô cũng dừng lại.
Ngay sau đó, anh ngẩng đầu lên và nhìn thấy đôi mắt ướt của cô.


"Em đang khóc sao?"


"Tôi, tôi đã nói với anh, tôi đã bảo anh dừng lại..."

"Tại sao em khóc? Nó làm cho anh phấn khích hơn.”

Judith chết lặng nhìn anh khi vành mắt cô đỏ lên vì nước mắt.
Anh khẽ di chuyển cơ thể, có thứ gì đó rắn chắc chạm vào bắp đùi đang mở rộng của cô.
Cô đột ngột nhướn phần trên của mình lên và cô ngạc nhiên vì một thứ gì đó cứng đến mức chắc chắn không phải của cơ thể con người.


"Cái này là cái gì? Có gì đó…..


Judith nhìn xuống đùi của mình, nhanh chóng không nói nên lời, nhận ra rằng thứ đang sưng lên ở bên trong quần của anh ta.


Nhận ra những gì cô ấy đang ám chỉ, Derrick nở một nụ cười thật sâu.


"Cái này sao? gậy th*t của anh.”

"Đừng nói với tôi điều đó!"

Judith hét lên, bịt tai lại với khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng.
Anh ta cười xấu xa và cắn vào má Judith.


“Em cũng thật ngây thơ.
Có phải vì em là một trinh nữ nên em có phản ứng mới mẻ này không? ”

Đôi mắt của Judith mở to đến nỗi như thể chúng sẽ bật ra vì những lời nói của anh, khiến anh ta mỉm cười.


"Làm thế nào, làm thế nào anh biết rằng tôi là một trinh nữ?"

"Làm sao anh không biết được?"

Derrick nhấc cổ chân cô và nâng nó lên.
Thân trên của Judith ngã ra sau, và cô lại ở tư thế nằm xuống giường.
Anh quấn đùi của Judith quanh eo mình và cọ xát vật đang cương cứng của mình với chỗ nhạy cảm đang nằm dưới chiếc váy của cô.
Đó là một liên hệ rõ ràng và đơn giản.


"Em có mùi thơm ngon này."

Mặt của Judith hoàn toàn biến sắc.
Lúc nãy cô không chắc lắm, nhưng cô không nghe nhầm.
Anh ấy thực sự mô tả Judith là 'ngon'.


Derrick cắn vào bầu ngực của cô khi cô đang choáng váng.


“Đúng ra, em không nên vào đây.
Anh đã lo lắng rằng người khác sẽ bị sốc, vì vậy anh đã ở lại đây kiềm chế bản thân mình vì em.”

Đó là điều mà Judith cũng mong ước.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cô muốn quay trở lại phòng ăn một lần nữa trước khi vào đây.


Nhưng cô không thể làm điều gì đó như vậy.
Mọi thứ đã trở thành một mớ hỗn độn nghiêm trọng.


“Giữ, chờ chút! Đợi đã!"

Cô gần như không ngăn được Derrick sắp lao vào cô và cô đứng bật dậy.
Hiện tại, dù có vẻ khó chịu nhưng anh vẫn dừng lại, điều này có lợi cho cô vì mắt anh đã trở nên rất đỏ.


Judith nhận ra rằng sự chủ động của tình huống lúc này là hoàn toàn phụ thuộc vào anh ta.
Khi cô hỏi anh ta về danh tính của anh ta, Derrick sẽ chỉ cho cô câu trả lời của anh và vồ lấy cô.
Vì anh là một người đàn ông không ngại vồ lấy cô, nên khả năng rất cao là anh sẽ làm điều đó một lần nữa.



Lúc này, cô liên tục đau đầu không biết có nên cho anh một thứ và đổi lại một thứ hay không.
Kịch bản tồi tệ nhất sẽ là khi cô cho anh ta một thứ và không nhận lại được gì.
Điều đó có nghĩa là, cô sẽ mất đi sự trinh trắng và đồng thời, sẽ không thể tìm ra thân phận của anh ta nữa.


Nếu cô cứ chần chừ như thế này, cô sẽ gặp tình huống xấu nhất, vì vậy Judith quyết định mạnh dạn đề nghị với anh một chuyện.


"Vậy, anh muốn làm chuyện đó ngay bây giờ...
với tôi?"

“Mhm, đúng vậy.
Tình dục.”

Derrick giơ bắp chân lên và cắn vào mắt cá chân gầy guộc của cô.


"Anh sẽ ăn tất cả của em."

Judith chân thành muốn khóc vì cách nói thẳng thắn của anh ta.
Cô nuốt một ngụm nước bọt và đẩy nhẹ vào ngực anh.


"Tôi sẽ để anh làm điều đó theo ý anh."

Đôi mắt của Derrick ngay lập tức lấp lánh trước lời thì thầm của cô.
Sự rực rỡ giống như một ngọn lửa, đang đọng lại trong võng mạc sâu thẳm đó.
Nó giống như cái nhìn của một con quái thú ngay trước khi con mồi mà anh ta đang nhắm tới chui vào kẽ răng.


Judith gần như không kìm nén được đôi môi đang run rẩy của mình và tiếp tục.


"Nhưng trước đó, hãy kể cho tôi nghe về anh."

Hmm, anh ậm ừ và hít thở sâu.
Anh thể hiện một biểu cảm rằng anh không hài lòng.


"Hãy xem nào.
Anh có thực sự phải làm điều đó không? Anh thậm chí có thể chiếm đoạt em bằng vũ lực ngay tại đây.”

Quả nhiên, đó là phản ứng mà cô đã đoán trước.
Cô bắt đầu nói câu trả lời mà cô đã bình tĩnh nghĩ đến.


“Đương nhiên, vào thời điểm chính xác này, chúng ta sẽ làm điều đó.
Nhưng khi khoảnh khắc này kết thúc thì sao? Thời gian sẽ trôi qua, và không những mọi thứ anh đã làm sẽ không biến mất mà thậm chí tôi còn có thể khiến chúng trở nên rất phức tạp.”

Thực ra, cô không có tự tin cho điều này.
Vì cả hai là một cặp vợ chồng hợp pháp nên không ai có thể bất cẩn xen vào mối quan hệ này cho dù có chuyện gì xảy ra giữa Derrick và Judith.


Thành thật mà nói, đó là trường hợp thực tế, nhưng cô nghĩ rằng lời bào chữa này có thể có hiệu quả với Derrick hiện tại.
Mới gặp được vài ngày, anh ta đã sống lại, có chút bất cẩn theo cách không giống với chồng cô trước khi chết.
Ví dụ như anh ta không biết gì về các phong tục của giới quý tộc.


May mắn thay, Derrick rơi vào tình trạng buồn bã với đôi mắt cụp xuống, có lẽ vì lời nói của cô đã có hiệu lực.
Không lâu sau, anh khẽ mở miệng.


"Được thôi."




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận