Nụ Cười Của Nắng – Con Gái Thần Mặt Trời

Bước ra khỏi quán. Lột luôn cái áo. Con cá chép vượt vũ môn hiện rõ trên vai trái. Hình ảnh tượng trưng cho sự luôn luôn vươn lên, không đầu hàng của nó. Nó đi ngay cả khi mưa đang ngày càng nặng hạt. Chiếc xe gầm lên như thấu hiểu tâm sự của chủ.

Nó cứ đi, đi mãi. Nó không biết đi về đâu nữa. Bây giờ liệu nó có thể dừng ở đâu ? Không ai có thể hiểu dc tâm sự của nó. Giờ nó đang chơi vơi giữa những cảm xúc. Tiếng pô xe gào rú trong cơn mưa lạnh. Đúng, bây giờ nó lạnh lắm. Ai có thể ôm lấy nó lúc này ? Trời càng mưa to, hình ảnh nụ cười của e càng hiện rõ trong tâm trí. Siết mạnh tay ga, chiếc xe lại lao vút đi. Người đi ngoài đường nghe tiếng xe vội tấp sát lề đường tránh cho cơn giận dữ cuồng loạn này lao đi. Đêm đó nó dạo khắp thành phố vài vòng liên tục. Mưa đã tạnh rồi...

Thắng gấp, chiếc xe như không theo sự điều khiển của nó nữa. Bánh xe đã dừng lại nhưng trớn xe vẫn lao đi. Mưa khiến dường quá trơn, bánh sau quay ngang khiến nó chật vật lắm mới có thể lấy lại sự cân bằng. Tức giận nhìn vật cản đường mình. Hai thằng oắt con choai choai đang đứng lại chửi rủa những lời thô tục với nó. Đá chống, lẳng lặng tiến đến trước mặt hai thằng đó. Mặt nó lúc này cực kì đáng sợ. Ánh mắt đỏ ngầu khiến hai thằng kia bủn rủn chân tay.

Không nói một lời, nó táng thẳng vào đầu thằng cầm lái. Cú đánh rất mạnh. Chiếc Sh mới toanh không còn điểm tựa ngã thẳng xuống đường. Thằng nhóc ôm mặt nằm rên rỉ dưới đất, nó đưa gót giày đạp vào mặt thằng đó thêm một phát nữa rồi quay sang thằng ngồi sau. Lúc nãy nó đã kịp nhảy khỏi xe mặc cho bạn nó ngã kềnh. Dựa hẳn vào cột đèn đường, thằng nhóc run lẩy bẩy khi ánh mắt nó quét tới phía này. Thằng nhóc muốn chạy nhưng không thể nào cất nổi bước chân nữa. Ánh mắt đó quá kinh sợ khiến thằng nhóc không thể chạy.

Những cú giơ tay lên của nó là cơ thể thằng nhóc lại phát ra tiêng hự hự. Tay nó lúc này đã thấm máu. Máu của nó chăng ? hay là trên khuôn mặt kia dây vào tay nó ? Nó chẳng cần biết. Nó chỉ biết khi thằng kia gục xuống, người dân lao ra cản nó. Vài tiếng la hét : “Cản nó ra chứ không chết 2 thằng nhỏ !”rồi lại là : “ Người gì mà tàn bạo thế không biết. Con nhà người ta mà nó đánh không chút thương tiếc.”. Quay lại nhìn đám người đang bâu vào bình luận. Ánh mắt nó như điện lướt qua khuôn mặt từng người. Đám đông im bặt khi nhìn vào khuôn mặt nó. Vài người nhát gan đã vội rời đi nơi khác

Đám người tránh ra cho nó bước đi như tránh một tên giết người đáng sợ. Nó chẳng cần biết. Leo lên xe, nó nổ máy rồi lại lao đi. Thấp thoáng đằng sau, nó còn nghe tiếng còi xe cấp cứu.

Lang thang một hồi nó dừng lại. Bà cụ bán thuốc bên đường nhìn nó với một ánh mắt sợ hãi. Mua gói thuốc rồi hỏi mượn bật lửa. Bà sợ đến mức không dám đòi lại. Cố gắng cười với bà nhưng nó không thể làm vậy. Cơ mặt nó không thể giãn ra để nở một nụ cười. Nhìn kĩ lại, nó nhận đây là con đường Trần Phú quen thuộc. Nhà của e ở đây, ngay sau khúc cua kia thôi. Những hình ảnh buổi đi chơi hiện lại trong đầu nó. Bổng nhiên nó muốn nghe giọng e, nghe e làm nũng. Nghe tiếng cười vô tư của e làm nó thấy vui vẻ. Móc dt ra gọi. Chuông đổ từng hồi nhưng e vẩn không bắt máy. Chán nản, nó đang tính ngắt cuộc gọi thì dt lại phát ra tiếng. Nó hỏi :

- A gặp e bây giờ dc ko ?

- Anh chưa ngủ ah ? E đang chuẩn bị đi ngủ rồi này. Mai được không a ? Khuya lắm rồi a về ngủ đi a.

- A đang ở ngay dưới cổng nhà e...

Ngắt máy, nó chờ e. Chẳng mấy chốc, e xuất hiện với bộ đồ ngủ gấu trúc xinh xắn. Thấy nó. E thốt lên :

- A làm sao thế này ? Áo a đâu ? Tay a nữa. Sao lại đầy cả máu ? A té xe ah ? Thôi a vào nhà đi...

Vừa nói, mắt e vừa rưng rưng. E kéo tay nó vào nhà nhưng lại sợ nó đau. Cứ nhìn vào vết thương trên tay nó, nước mắt e lại rơi xuống lã chã. Lấy bàn tay còn lại gạt đi những giọt nc mắt của e. Nó nói :

- Tay a không sao đâu. Có chút chuyện đó mà. A chỉ muốn đến nhìn e một lát thôi rồi a về.

- Cho dù có về thì a cũng băng lại đã. Nhìn tay a như vậy e không cam lòng.

Rửa sạch vết thương, e lấy cồn ra sát trùng.cho nó rồi băng lại. Lóng ngóng thế nào mà e đổ nguyên cả chai cồn vào vết thương. Nhìn e, nó cười hiền từ. Tay nó dc e băng bó lại thành một cục bông. Nhìn vào bàn tay lúc này đã tròn xoe. Nó lắc đầu chép miệng. Nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên nó vào nhà e.

Căn nhà yên lặng chỉ trừ tiếng gõ tích tắc đều đặn của đồng hồ. E ở một mình trong căn nhà vắng lặng này. Ly nước gừng nóng được e mang ra. Nhấp từng ngụm nhỏ, nó hỏi e về gia đình e. Được biết nhà e vẫn đang ở Sg. E lên đây một phần là để trốn tránh cái xô bồ của Sg. Một phần nữa là tìm cách phát triển thị trường của gia đình ra khu vực Tây Nguyên. E có vẻ dối nó một điều gì đó. Ánh mắt của e lảng tránh cái nhìn của nó lúc này. Nó chẳng quan tâm...

Lặng lẽ nhìn nó ra về. Bóng hình nó sắp rời xa e. Dắt xe ra ngoài, bước chân xiêu vẹo của nó làm e thấy nhói lòng. Tiến tới, từ đằng sau, em quàng hai cánh tay ôm thân người nó vào lòng. E nói, lời nói như cơn gió bay thoảng qua nhưng vẫn đủ cho nó nghe thấy :

- Đêm nay anh ở lại đây nhé. Nhìn a thế này e không yên tâm để a về. Ở lại với e nha a...

Nó hoàn toàn bất ngờ trước phản ứng của e. E như úp mặt vào lưng nó để giấu nỗi xấu hổ khi phát ra lời đó. E không cần nó phải yêu e, không cần nó phải nhớ e. Chỉ đơn giản là e lo lắng và không muốn nó đi về trong tình cảnh bây giờ...

E nói xong, xiết chặt hai cánh tay như thể nhất quyết không để cho nó rời xa e. Bất đắc dĩ, nó dắt xe vào nhà trở lại. Vội khóa cửa như sợ nó đổi ý, rồi e đưa nó vào phòng khách. Ngồi sát bên cạnh nó, e vuốt ve cánh tay băng bó với một nỗi đau hệt như người bị thương không phải là nó mà là e. Nó ngồi im lặng đắm chìm trong những suy nghĩ. E biết, biết lúc này không phải là lúc e hỏi nó chuyện j đã xảy ra. KHẽ hôn lên cánh tay, e ngô nghê nói :

- Cái tay hư này, hồi sáng ai bảo ăn hiếp người ta. Bây giờ cho đáng đời nhé. Hehe. Để xem lần sau còn dám làm vậy nữa ko. A còn đau không a ?

- hehe. Vậy e thử như hồi sáng không ? Tay đó nó vẫn xài dc đấy...

- Xì...

E nghệch mặt ra, dôi má như hồng lên rồi rúc đầu dựa vào vai nó.

- Đau thì nói lên với e nhé a. Mà a ăn gì chưa ? Để e làm a ăn nhé...

Nghe câu nói của e. Nó bỗng dưng thấy đói. Lạ nhỉ. Lúc chiều nó ăn rồi cơ mà. Hay là tại cái ánh mắt kia khiến nó không thể từ chối. E lại tất tả chạy vào bếp. Lê những bước chân chán nản. Nó cũng bước theo e xuống nhà ăn. E nhanh chóng chuẩn bị những thứ cần thiết. Chẳng mấy chốc món mì spaghetti đã được dọn ra bàn. Nó không quen ăn món tây lắm nhưng nhìn khuôn mặt háo hức mong chờ của e. Nó lại chẹp lưỡi : Thội kệ, thử chút xem thế nào...

Cầm nĩa bằng tay phải khiến nó có chút lóng ngóng vì trái tay. Nó ăn uống một cách khó khăn. Đặt nhẹ bàn tay lên tay nó, e cản nó lại. Lấy cái nĩa từ tay nó. E cuốn từng cuộn mì từ từ đưa đến. E như một người vợ đang chăm sóc nó vậy. Đút từng miếng, nhẹ lau khóe miệng dính chút nước sốt. E nhìn nó với một ánh mắt trìu mến đầy yêu thương. Dưới ánh đèn vàng nhẹ nhàng. Mặt e như hồng dần lên. Màu hồng lan dần từ gò má xuống cổ e. Nó cảm thấ đây là món mỳ ngon nhất nó từng ăn. Vì nó đang đói, vì dc người khác chăm sóc và vì e là người nấu cho nó.

Thu dọn xong, e chỉ cho nó phòng ngủ của khách trên lầu. Bước trên những bậc thang bằng đá đen bóng. Căn phòng cuối hành lang hiện ra. Bước vào phòng. Mùi của gỗ nồng nàn. Chắc là lâu rồi nhà e không có khách. Chăn màn vẫn còn nguyên nếp gấp. Vào nhà tắm, nó bật nước nóng xả lên người như để đẩy lùi cái lạnh giá. Nó lạnh không chỉ ở bên ngoài mà còn cả trong tim nữa. Người run lên từng hồi. Lau khô người rồi khoác chiếc áo choàng vải ra ngoài. Nằm trên giường,bật ti vi lên rồi nó suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra. Nghĩ cũng tội cho 2 thằng trẻ trâu kia thật. Rồi lại mơ hồ nghĩ đến câu chuyện e đút cho nó ăn. Vui thật, từ ngày nó biết cầm đũa tự ăn đến bây giờ thì e là người đầu tiên đút cho nó như vậy đấy.

Tiếng gõ cửa vang vọng đến tai nó. H này e còn gõ cửa phòng làm gì nhỉ ? Đáng lẽ là e đã đi ngủ rồi chứ. Mở cửa ra. Nó thấy e đang co rúm trong cái chăn run rẩy. E nói :

- A cho e ở ké một chút dc ko ? Lúc nãy thấy tay a máu me ghê quá nên h ám ảnh ko ngủ dc. Một chút thôi dc ko a ?

- Haizzz. Thôi vào đây đi cô nương.

Rúc ngay vào trong chăn. E kéo nó vào cùng. Ôm lấy người nó, e thủ thỉ :

- Bây giờ a kể cho e xem có chuyện gì dc ko a ? Sao tay a lại bị như vậy ?

Thuật lại đơn giản câu chuyện chỉ là nó đánh 2 thằng oắt cản dường nó. Nghe từng câu, e lại càng co rúm lại mà nép mình vào trong chăn. E vuốt nhẹ cánh tay với những cử chỉ ân cần nhất mà nó biết. E khẽ rướn người lên. Đôi môi căng bóng như mời mọc, mắt e khép hờ, mùi hương sữa tắm của e tỏa ra nhẹ nhàng. Khẽ tiến đến, nó hôn nhẹ lên mặt e rồi cười cười. E mở mắt, giận dỗi cấu xé cánh tay nó. Mắt e rưng rưng nhìn nó với một ánh mắt oán trách vô bờ bến. Nâng cánh tay nó lên. E cắn mạnh, 2 dấu răng ngọc in hằn rõ lên nó.

Bật cười, nó kéo e lại. Nó hôn lên đôi môi đầy gợi cảm đấy. Lưỡi nó lần mò tách nhẹ hàm răng e rồi quấn lấy hơi thở của e. E như đê mê chìm vào nụ hôn của nó. Mắt e nhắm nghiền đón chờ điều gì sẽ đến. E biết, e biết nhưng e chấp nhận điều đó.

- E chấp nhận a ah. Tất cả cũng vì e yêu a. E muốn e mãi mãi thuộc về a...

Hơi thở e gấp gáp hơn. Nhẹ nhàng hôn vào đó, e như oằn người trước những kích thích mà nó mang lại. Hơi thở của e nặng nề hơn. Bất chợt, e kéo người nó lên, trao cho nó một nụ hôn nồng cháy. E nói như cơn gió khẽ lướt qua :

- E trao cho anh tất cả, tất cả con người e, tình yêu của e...và cả lần đầu tiên của e nữa...

Tai nó lúc này đã ù đi. Nó chỉ cần biết là e yêu nó và nó cũng vậy.Trong đầu nó h không còn một suy nghĩ gì khác nữa. Khẽ tách 2 chân e ra, nó từ từ tiến tới. Nhẹ nhàng, không nhanh, không chậm. Nó dần dần tiến vào trong e...E nở một nụ cười. Đúng, e cười với nó. Nụ cười của mãn nguyện, của hạnh phúc đang trào dâng trong e...

E như tan ra sau mỗi lần cử động của nó. E phát ra những tiếng ư, ư, ư...trong vô thức như là bản năng. Hai cơ thể lúc này đã gắn kết bằng một sợi dây tình cảm. Nó hòa vào xúc cảm e mang lại. Nhịp độ tăng dần lên, cơ thể e cũng đổi khác. E thở nhanh hơn, âm thanh từ cổ họng e phát ra cũng tăng dần lên. Bên dưới e cũng có sự thay đổi. E siết chặt lại như muốn bóp nghẹt nó. Vòng 2 tay ôm lấy nó, e hôn nó thật sâu. E tham lam nuốt trọn đôi môi nó. Cứ như thế, dần dần, nó cũng không thể chịu nổi mà bùng nổ trong e. Thở một hơi dài rồi nằm cạnh e. Kéo sát e vào lòng, nó hôn lên trán e. E đang ngủ, giấc ngủ mệt mỏi sau khi mất đi thứ quí giá nhất đời mình cho nó. E gối đầu lên vai nó mà ngủ, trên miệng vẫn nở một nụ cười hạnh phúc và mi mắt e vẫn long lanh những giọt nước mắt như sương ban mai...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui