Nụ Cười Em Đẹp Như Nắng Mai

Tình cảm dành cho Đông Quân sẽ được cô chôn vùi thật sâu và có lẽ sẽ chẳng thể bùng phát lần nào nữa. Dù buồn hay tiếc nuối đến đâu thì cũng chẳng thể làm gì thêm được nữa

“Được rồi, em có thể làm việc từ ngày hôm nay Mộng Dao, chút nữa anh sẽ giao việc cho em”

“Cảm ơn anh nhiều”

Mộng Dao mặt tươi như hoa hớn hở vì mình đã có việc làm. Hạo Hiên đưa cho cô áo blouse, Mộng Dao nhanh nhảu choàng vào ngay. Anh dẫn cô vào tronc một căn phòng rộng lớn - đây là nơi làm việc của các bác sĩ tâm lí và những người khác cũng làm trong khoa này

Khi cô vừa bước vào những ánh mắt của mọi người đã dồn hết về cô

“Đây là Chu Mộng Dao là bác sĩ thực tập mới ở đây”

“Tôi là Chu Mộng Dao mong mọi người giúp đỡ”

Mộng Dao cúi đầu chào lịch sự, khi cô ngẩng đầu thì mọi người đã ồ ạt kéo đến. Những chị tiền bối không ngừng cưng nựng Mộng Dao rồi tấm tắc khen

“Đáng yêu quá đi, chị gọi em là Tiểu Dao Dao được không? Không chịu nổi mà”


Họ hết xoa đầu, véo má Mộng Dao như chú mèo con đáng yêu. Mộng Dao thì chỉ biết để các chị tiền bối làm gì thì làm

Còn những anh tiền bối cũng đến xem hậu bối mới của mình. Khi thấy sự xinh đẹp yêu kiều của Mộng Dao thì mọi người như điêu đứng, có người thì hỏi

“Em đã có người yêu chưa Mộng Dao”

“Tiếc quá, em ấy có…”

“Em vẫn còn độc thân, có chuyện gì sao?” - Mộng Dao ngắt lời Hạo Hiên mà đon đả đáp lại

“Này Tử Du, tôi không cho phép anh tiếp cận Tiểu Dao Dao của tôi đấy nghe rõ chưa!!”

“Ai là của cô vậy Băng Nghi, tôi hỏi cho vui thôi chứ có ý gì đâu mà cô đã xù lông nhím rồi”

“Được rồi, hai người bình tĩnh đi, lúc nào cũng cãi nhau là sao? Mau về chỗ làm việc tiếp đi”

Hàn Băng Nghi và Phong Tử Du như không phục lườm huýt nhau rồi hậm hực về chỗ làm việc. Cả hai luôn cãi nhau dù chỉ là một việc nhỏ nhặt nhất cũng xé ra to rồi lại nảy ra một cuộc hỗn chiến, nếu mà không có người cản lại chắc đã lao vào cắn xé nhau rồi. Một ngày mà hai người không cãi nhau lần nào thì chắc mặt trời mọc đằng Tây


Dù cãi nhau là thế nhưng cả hai lại rất ăn ý trong công việc, dù không phục đối phương nhưng vẫn ngậm ngùi giúp đỡ. Nhiều khi mọi người còn tưởng hai người là người yêu, cãi nhau chỉ là thêm chút drama cho vui nhưng khi có người không biết đến hỏi thì cả hai đều đồng thanh

“Không đời nào tôi yêu anh ta!”

“Không đời nào tôi yêu cô ta!”

Rồi lại lườm nhau toé lửa. Mộng Dao cũng có chút vui vì thấy hai người rất đẹp đôi. Có điều là chí choé với nhau hơi nhiều

“Đây là các hồ sơ bệnh án về bệnh nhân cần điều trị tâm lí, em làm được không?”

“Tất nhiên rồi, cứ giao cho em”



Mộng Dao đi vào trong phòng của bệnh nhân đầu tiên của mình. Là một cậu bé khoảng mười bảy tuổi đang ngồi co ro trong góc phòng mà lẩm bẩm gì đó. Theo bệnh án, cậu tên Hạ Âm, từng tử tự bằng cách uống thuốc ngủ nhưng may mắn là đã được phát hiện kịp thời và chữa trị. Mộng Dao nhẹ nhàng bước đến trước mặt cậu rồi ngồi xuống nở nụ cười tươi hỏi

“Hạ Âm, em đang làm gì ở đây vậy? Sao lại ngồi co ro ở đây?”

Mái tóc đen che mắt dần lộ ra đôi mắt xanh biếc sáng nhưng đầy u buồn. Hạ Âm chỉ nhìn Mộng Dao một cái rồi tiếp tục im lặng. Khoảng vài phút sau, cậu lên tiếng

“Đừng quan tâm gì đến tôi bằng cái mặt tươi cười giả tạo ấy” - Giọng nói như căm thù của Hạ Âm khiến Mộng Dao có chút sợ sệt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận