Mộng Dao ngồi cạnh Hạ Âm rồi nói
“Cho chị hỏi là tại sao em lại có ý định tử tự vậy Hạ Âm?”
Hạ Âm nhìn Mộng Dao rồi một lúc sau mới lên tiếng
“Đó là cách duy nhất để giúp tôi giải thoát khỏi địa ngục”
“Địa ngục? Ý em là sao?”
Hạ Âm mặt sắc lạnh kể cho Mộng Dao nghe về quá khứ của mình “Lúc tôi năm tuổi mẹ tôi qua đời vì căn bệnh ung thư máu, cha tôi thì có con riêng với một người phụ nữ rồi ả ta đã huỷ hoại gia đình tôi làm cha tôi bán gia bại sản mà rơi vào con đường sai trái chính là cờ bạc còn ả ta thì ôm đứa con gái của mình bỏ trốn sau khi lấy tiền trong két sắt, ở nhà cha đối xử với tôi chẳng khác nào con món đồ để trút giận thậm chí còn từng ném tôi ra khỏi nhà trong đêm mưa lớn khi đang say rượu bét nhè, những người giả tạo như chị không thể hiểu được đâu”
Mộng Dao ngồi suy tư một lúc rồi đáp lại “Sao lại không, chị cũng từng trải qua hoàn cảnh đó giống em, bị đối xử chẳng khác nào con vật, thứ để mọi người trút giận sai khiến và sỉ vả, chị cũng nhiều lần nghĩ đến bước này giống em nhưng chị đã vì một thứ mà không thể làm vậy được”
“Thứ đó…là gì vậy?”
Cô cười nói “Là động lực duy nhất giúp chị có thể tồn tại đến bây giờ, là một thứ chắc chắn không bao giờ có thể thay thế bởi bất cứ thứ gì”
Mộng Dao cười tươi xoa đầu Hạ Âm “Em còn quá nhỏ để nghĩ đến việc tự tử em không nên vì cảm thấy tuyệt vọng mà tự kết thúc như vậy, mạng sống là thứ quý giá nhất trên đời này làm sao mà em có thể nói bỏ là bỏ được chứ, chị cũng từng cảm thấy tuyệt vọng đến mức chỉ muốn chết đi và thấy sự tồn tại của bản thân là việc thừa thãi nhất trên thế gian còn tự thấy cuộc đời này quá bất công nhưng rồi động lực đó đã khiến chị thức tỉnh mà sống đến bây giờ”
Hạ Âm như được thức tỉnh sau câu nói của Mộng Dao. Cô nhìn cậu hiền dịu rồi cười thật tươi như nắng mai
“Em đừng nghĩ đến những thứ dại dột, nếu em nhìn cuộc sống này bằng một góc nhìn khác tốt đẹp hơn thì em sẽ không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa”
Bỗng Hạ Âm chợt thấy tiếng “thình thịch” rất rõ bên tai. Nó rất nhanh và như loạn nhịp. Trong suốt mười bảy năm qua cậu chưa từng có cảm giác này bao giờ đối với một người con gái, thật kì lạ
“Chị…tên là gì vậy?” - Hạ Âm mặt đỏ bừng hỏi cô
Mộng Dao cười xoà đáp lại “Chị tên Chu Mộng Dao”
Hạ Âm cười nhẹ nói với cô bằng giọng nhẹ nhàng - “Cảm ơn chị nhiều Mộng Dao”
…
Cầm trên tay hồ sơ bệnh án của Hạ Âm Mộng Dao chỉ nhìn chăm chăm vào ảnh cậu trên đó. Vì Hạ Âm thực sự trông rất giống một người nhưng cô lại chẳng thể nhớ là ai cả. Không lẽ là do cô tưởng tượng quá chăng
Vào lại phòng làm việc, khi cô chỉ vừa mở cửa ra thì đập ngay vào mặt cô chính là
“Anh còn dám nói là chuyện nhỏ sao!?! Có biết đó là thứ quan trọng nhất của tôi hay không hả!!”
“Chỉ là một quả cầu thuỷ tinh nhỏ thôi mà, cô có cần làm quá lên không, tôi đền cho cô là được chứ gì”
“Cho dù anh có mang cả mạng sống cũng thể đền được đâu tên ngốc thối tha!!!”
Tiếng cãi nhau của Tử Du và Băng Nghi khiến tất cả mọi người trong đó phải bịt tai lại vì quá ồn ào. Mộng Dao để ý dưới chân là một quả cầu tuyết thuỷ tinh đã bị vỡ tan tành thành từng mảnh vụn
“Hạo Hiên, có chuyện gì vậy?”
Hạo Hiên đi đến bỏ nút bịt tai ra kể cho cô nghe. Hoá ra là trong lúc sơ ý đưa tập tài liệu cho Hạo Hiên mà Tử Du đã làm vỡ quả cầu tuyết của Băng Nghi để trên bàn khiến nó vỡ tan tành, quả cầu thuỷ tinh đó là từ một người bạn thân thời thơ ấu của Băng Nghi tặng cho cô trước khi cô bạn đó chuyển sang Úc định cư
“Chuyện này có vẻ căng đây” - Hạo Hiên nói với Mộng Dao