Mộng Dao bỗng suy nghĩ rằng nhà họ Chu và Sa Hạnh dường như chẳng làm gì cô nữa rồi. Hay họ chỉ đang tạm thời để chuyện bà mẹ kế hành hung Mộng Dao lắng xuống rồi sẽ làm gì đó không
Chẳng thể biết trước được tiếp theo họ sẽ làm gì
…
Sáng hôm sau Mộng Dao cầm túi xách đi xuống nhà. Bước xuống thì cô đã thấy Sa Hạnh đứng đó với vẻ tức giận vô cùng, răng cô ta cứ nghiến chặt với môi dưới. Nhìn thấy Mộng Dao Sa Hạnh liền hét lớn vào mặt cô
“Chị đã làm gì Đông Quân vậy hả?!”
“Gì chứ, chị có làm gì cậu ta đâu?”
Sa Hạnh tiến đến hét lớn hơn
“Chỉ có chị chứ chẳng có ai cả, chị đã làm gì mà Đông Quân càng ngày càng lạnh nhạt với tôi thậm chí còn tỏ ra ghét bỏ ra mặt vậy hả!!!”
Hoá ra vào sáng hôm nay khi Sa Hạnh muốn ôm anh thì anh né như né tà và khi muốn thắt lại cà vạt cho anh thì mặt anh biến sắc tỏ ra chán ghét rồi ném cho cô một câu
“Làm ơn tránh xa giùm tôi, cà vạt tôi có thể tự thắt lại được không cần phiền đến cô đâu”
“Tất cả là tại chị đấy, tại chị mà Đông Quân dần lạnh nhạt với tôi”
“Đừng có mà đổ lỗi cho người khác vậy chứ, một sợi tóc của cậu ta chị còn chưa đụng tới chứ đừng nói là làm chuyện ám muội, thay vì đứng đây giận cá chém thớt sao không tự nhìn lại bản thân mình chẳng đủ khả năng để giữ tình cảm vợ chồng”
Mộng Dao gât gỏng nói thẳng mặt Sa Hạnh đang dảy nảy lên rồi đi ra khỏi nhà để đến bệnh viện làm việc
“Em trả lại anh khăn quàng hôm qua này Hạo Hiên” - Vừa nói Mộng Dao lấy ra chiếc khăn của Hạo Hiên được gấp gọn gàng
“Cảm ơn em Mộng Dao”
Hạo Hiên tươi cười nhận lấy chiếc khăn từ tay Mộng Dao
“Hả gì chứ, anh Tử Du đã làm lành với chị Băng Nghi rồi sao, sao anh biết?”
“Thì Tử Du kể cho anh nghe chứ sao, nghe nói Tử Du còn cứu chị Băng Nghi khi bị biến thái dồn vào hẻm tối cơ”
“Ồ ngầu vậy sao” - Mộng Dao mắt sáng long lanh như sao mà ngưỡng mộ
“Thôi được rồi, mau vào làm việc đi hôm nay hơi nhiều việc một chút”
Mộng Dao ậm ừ rồi vào bàn làm việc của mình. Sao hai người đẹp đôi vậy mà lại không thành đôi nhỉ, thật uổng phí
…
Chớp mắt đã đến buổi trưa Mộng Dao vươn hai tay để giãn cơ rồi xoay đầu để đỡ mỏi. Bỗng tiếng “òng ọc” tùe bụng cô phát ra, từ sáng tới giờ cô chưa bỏ bụng cái gì ngoài cốc cà phê nóng mà Hạo Hiên pha đưa cho cô
“Tiểu Dao Dao, muốn đi ăn trưa với chị không? Chắc em cũng đói rồi ha”
“Dạ được chứ”
…
Khi bước đến trước cửa hàng thì Mộng Dao cảm thấy Băng Nghi rất sang chảnh vì cửa hàng này rất sang trọng và đẹp đẽ cứ như chỉ dành cho giới nhà giàu
“Lâu lâu chi nhiều tiền chút cũng không sao”
“Chị giàu tới vậy sao chị Băng Nghi”
Băng Nghi hất tóc vỗ ngực tự hào - “Cũng thường thôi Tiểu Dao Dao”
Bước vào trong Mộng Dao mặt như xịt keo cứng đơ. Phía trước cách đó không xa là Đông Quân và Sa Hạnh đang ngồi ăn với nhau, nhìn Đông Quân mặt lạnh tanh như miễn cưỡng
“Em sao vậy, có chuyện gì sao?”
“À không…không có gì đâu, mình đi gọi đồ ăn đi”
Đông Quân rất hiếm đi ăn nhà hàng hoặc thạm chí là không bao giờ ăn nhà hàng. Thật kì lạ khi anh xuất hiện ở đây
“Đồ ăn ở đây ngon lắm chắc chắn em sẽ thích”
“Vâng”
Dù nói chuyện với Băng Nghi nhưng Mộng Dao chỉ để tâm tới Đông Quân và Sa Hạnh ngồi ở phía sau cách một bàn
“Hình như êm đang để tâm tới cái gì đó hả?”
Mộng Dao giật nảy mình đáp
“Dạ…không có gì đâu chị”