Đồng tử Mộng Dao mở to hết cỡ vì quá sợ sệt. Sa Hạnh lộ ra nụ cười thoả mãn rồi bỏ con dao ra chỗ khác, cô ta vừa cầm con dao vừa kể lể
“Đáng lẽ Đông Quân sẽ vẫn còn yêu tôi, sẽ vẫn còn tình cảm với tôi nhưng…chị đã khiến anh ấy thay đổi quá nhiều, Đông Quân từ một người luôn ân cần nhẹ nhàng với tôi giờ trở thành một người xa lạ không hề quen biết, chị đã làm gì anh ấy vậy?”
Mộng Dao bây giờ đã dần bình tĩnh hơn đôi chút nhưng tay chân cứ như cọng bún, chẳng làm gì. Sa Hạnh vẫn cười sảng khoái phía trước còn lôi con dao ra rồi quay sang nhìn Mộng Dao bằng ánh mắt như bạch xà đáng sợ
“Tại sao thứ đáng khinh như chị lại được sinh ra trên thế giới này nhỉ? Thật vô nghĩa, cả mẹ con chị đều là những thứ tạp chủng, chẳng đáng có được sự hạnh phúc như bây giờ, chị cướp đi hạnh phúc của tôi thì cũng đừng mong đến việc tận hưởng nó!!”
Nói xong Sa Hạnh tức giận ném con dao vào Mộng Dao. Khoảnh khắc con dao bay đến trước mặt cô đã kịp quay đầu sang bên cạnh khiến con dao sượt qua mặt và đã cắt đứt một đoạn tóc của Mộng Dao, có thể biết được độ sắc bén của con dao này đến mức nào. Rồi nó cắm vào một thùng các tông đằng sau Mộng Dao
Sa Hạnh quay đầu bỏ đi và ném lại một câu
“Tôi sẽ đem đơn ly hôn ra đây, biết phải làm gì rồi đó Chu Mộng Dao”
Rồi cô ta rời khỏi căn phòng tăm tối đó để Mộng Dao ở lại còn đang sợ sệt như con chuột nhắt
Mộng Dao nhìn quanh căn phòng đang bị nhốt và nhớ ra rằng đây là căn phòng trước kia khi cô còn ở nhà họ Chu, mỗi lần cô phạm phải sai lầm gì thì họ đều sẽ nhốt cô vào trong này và đánh một trận tơi tả rồi bỏ đói Mộng Dao mấy ngày liền
Lương tâm của những người trong nhà họ Chu đã bị nuốt chửng từ lâu. Giờ đây thứ còn đọng lại trong họ chỉ là những mưu kế để đạt được mục đích của mình. Mộng Dao quay đầu nhìn con dao bị cắm vào thùng các tông đằng sau, cô như tìm được sự sống mà cố di chuyển đến gần nó. Dù bị trói tay chân vào ghế nhưng cũng chẳng ngăn được bản năng sinh tồn và khát khao sự sống của Mộng Dao
Cô đã dùng hết sức kéo chiếc ghế “kẽo kẹt” đến gần con dao kia. Dù nhà họ Chu có tàn bạo nhưng họ đều quên đi những thứ quan trọng một cách ngu ngốc, ví dụ như đơn đăng kí kết hôn hay con dao này chẳng hạn
Mộng Dao đã dần kiệt sức nhưng cuối cùng cô đã cầm được cán con dao và rút nó ra. Nhưng đây không phải lúc để vui, cô dùng con dao đó để cắt đứt sợi dây thừng đang trói tay mình ở đằng sau
Sau một hồi vật vã thì dây thừng đã đứt lìa và cô tạm thời có thể cảm thấy nhẹ nhõm. Chưa dừng ở đó, Mộng Dao nhanh như tia chớp gỡ dây trói ở chân, những giọt mồ hôi trên trán chảy như trút nước nhưng cô cũng chẳng dám đưng một giây một phút nào
Cuối cùng tay chân cô cũng được giải thoát. Tưởng chừng như đã có thể thở phào nhưng tiếng bước chân ở bên ngoài khiến Mộng Dao hoảng hốt nhanh tay cầm con dao kia lên để phòng thân. Cô chạy đến bên cạnh cánh cửa để có cơ hội chạy thoát
Khi cánh cửa ấy dần mở ra là Sa Hạnh quay trở lại nhưng khi thấy chiếc ghế gỗ trống trơn cùng vài sợi dây thừng bị cắt đứt và chiếc dao biến mất, cô ta cắn răng, mắt long lên sòng sọc
“Chết tiệt, sao chị ta lại trốn thoát được chứ!?”
Ngay lúc này Mộng Dao từ phía bên cạnh liều mạng lao đến đẩy ngã Sa Hạnh ngã sõng xoài ra đất, cô cầm theo con dao thục mạng chạy ra ngoài tìm lối thoát. Sa Hạnh liền hét toáng lên
“Chu Mộng Dao!!! Chị ta trốn thoát rồi, mau bắt lại cho tôi!!!”
Có vài tên vệ sĩ đã xuất hiện để bắt Mộng Dao lại nhưng thấy con trên tay nên họ có chút e dè. Chu Nam Tử cũng đi ra xem sau khi nghe con gái mình la, ông ta bình thản nói
“Mày muốn trốn thoát cũng vô ích thôi, không còn đường nào để chạy đâu, bỏ con dao xuống và ngoan ngoãn nghe lời tao đi”
Mộng Dao thở hổn hển cầm dao xông vào những tên vệ sĩ rồi chạy một mạch lên trên tầng, cô nhanh tay lẹ chân mở một căn phòng và khoá trái cửa. Những tên vệ sĩ kia cũng chạy ùa theo sau nhưng chẳng thể mở cửa. Mộng Dao lấy tất cả những thứ nặng để chặn cánh cửa như ghế, tủ đầu giường,…Bên ngoài vệ sĩ không ngừng đẩy, đá cánh cửa nhưng vô ích thế là Chu Nam Tử hét to
“Mau mang rìu đến đây phá cửa, nó không thể nào chạy trốn được đâu!!”
Nghe thấy vậy Mộng Dao nhìn quanh thì thấy cửa sổ đang mở, cô liền nghĩ ra một ý tưởng táo bạo