Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý FULL


Tôi lạnh lùng nhìn dáng vẻ chật vật của Nguyễn Mỹ, trong mắt lóe lên chút căm hận.

“Nguyễn Mỹ, trước đây cô hại tôi sinh non, tôi vẫn nhớ món nợ này.

Cô còn định lợi dụng Huỳnh Sang và mẹ tôi để thiếu chết tôi, nhưng đáng tiếc là tôi vẫn sống rất tốt.

Trong những ngày tháng còn lại, tôi sẽ nhìn thật kỹ để xem cô chết như thế nào, tôi muốn khiến cô sống không bằng chết
Sau khi để lại câu nói này, tôi đẩy mạnh Nguyễn Mỹ ra.

Nỗi căm thù của tôi với cô ta không chỉ thế này, tôi hận Nguyễn
Mỹ, muốn xé nát cô ta thành từng mảnh.

Nhưng tôi biết việc xé nát cô ta quá đơn giản, tôi muốn Nguyễn Mỹ trải nghiệm cảm giác trước đây của tôi.

Cảm giác khi chồng bị cướp mất, con bị hại chết, bị tất cả mọi người vứt bỏ.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô chết đi.” Nguyễn Mỹ bò dậy, lảo đảo nhào về phía tôi.

Tôi nhìn động tác của cô ta, không né tránh.

Khi sắp chạm đến tôi, Nguyễn Mỹ bị người khác đá bay ra ngoài.

Cô ta lăn trên mặt đất, giống như một con rùa đen bị lật ngửa, trông vô cùng chật vật.

Nguyễn Mỹ che ngực, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp nhưng hơi nhếch nhác lên, nhìn Trần Thanh Vũ đang ôm tôi, nói bằng giọng vô cùng chói tai, thậm chí là thê lương: “Trần Thanh Vũ, không ngờ anh lại tàn nhẫn như thế? Anh thật sự muốn tổn thương em vì Huỳnh Bảo Nhi sao?” “Nguyễn Mỹ, tôi đã cảnh cáo cô nhiều lần, đừng đụng vào ranh giới cuối cùng của tôi.

Trần Thanh Vũ giận tải mặt, lạnh lùng nói với Nguyễn Mỹ, nhìn cô ta bằng ánh mắt âm u đáng sợ.

“Ha ha ha.

Ranh giới cuối cùng? Trần Thanh Vũ, tại sao anh có thể tàn nhẫn như thế, anh đã quên thứ này rồi à?”
Tôi nhìn Nguyễn Mỹ đang run rẩy bò dậy, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Đúng lúc này, cô ta giật sợi dây chuyền trên cổ xuống, cuồng loạn nói với Trần Thanh Vũ.

Khi thấy sợi dây chuyền kia, cơ thể Trần Thanh Vũ bỗng nhiên cứng đờ.

Tôi ôm bụng thở hổn hển, cảm thấy hơi khó chịu.

Không biết có phải do vừa giảng co với Nguyễn Mỹ nên tôi mới thấy hơi khó thở và đau bụng âm ỉ hay không.

“Anh đã quên trước đây tôi cứu anh thế nào rồi sao? Lần đầu tiên vào năm tôi mười hai tuổi, lần thứ hai vào ngày mà anh và Huỳnh Bảo Nhi kết hôn, lần thứ ba chính là lần trước, tôi đã đỡ một dao cho anh, chẳng lẽ anh quên hết rồi sao? Trần Thanh Vũ, anh đã nói cả đời này chỉ yêu mình tôi, bây giờ anh muốn phụ bạc tôi sao?”
Giọng của Nguyễn Mỹ the thé chói tai, khiến màng nhĩ tôi đau nhói.

Tôi túm lấy tay Trần Thanh Vũ, khó chịu nhìn sợi dây chuyền trong tay Nguyễn Mỹ.

Rất quen…
Thật sự rất quen.

Dường như tôi đã từng gặp sợi dây chuyền này, tại sao tôi lại cảm thấy thân thiết khi nhìn thấy nó? Dường như… sợi dây chuyền này vốn thuộc về tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi.

Trong lúc ý thức chìm vào mơ hồ, cảnh vật trước mắt mờ dần đi, tôi nghe thấy tiếng gọi khẽ của Trần Thanh
Vũ.

lời.

Tôi muốn mở miệng đáp lại anh, nhưng mãi vẫn không nói nên
Tối quá..

“Hu hu… Cậu đừng chết, đừng chết mà.” “Làm sao bây giờ? Người xấu đến rồi.” “Đừng sợ, tôi sẽ dẫn các cậu rời khỏi đây.” “Á.” “Huỳnh Bảo Nhi.” “Mau cua tôi..

Mau cứu tôi..” “Huỳnh Bảo Nhi.” “Huỳnh Bảo Nhi, rot cuoc em cüng tính rồi.” Tôi thấy minh như một chú chim nhỏ đang lao mạnh xuống, vào lúc tôi đau đớn không chịu nổi, một vệt sáng trắng bông xet qua đầu tôi.

Tôi bị nó kích thích, lập tức mở mắt,
Vừa mở mắt, tôi đã trông thấy khuôn mặt vô cùng tiều tụy của Trần Thanh Vũ.

Trong lúc tôi đang ngây người, anh bỏng ôm tôi vào lòng.

“Không sao rồi, Huỳnh Bảo Nhi, đừng doa tôi.” “Còn con…” Tôi khàn giọng hỏi, nhẹ nhàng đẩy Trân Thanh Vũ ra, sờ vào bụng mình với vẻ mặt sợ hãi.

Khi sờ thấy phần bụng hơi nhô lên, tôi biết con vẫn còn, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao, con của chúng ta không sao hết.

Trần Thanh Vũ ôm tôi, cả người run rẩy.

“Trần Thanh Vũ..

anh sao vậy?” Tôi nhìn dáng vẻ hơi khác thường của anh, không nhịn được mà mở miệng.

Trần Thanh Vũ không trả lời, chỉ vùi mặt vào hõm cổ tôi, toàn thân run rẩy.

Tôi nhìn anh với vẻ hơi giật mình, nhếch môi, vô thức ôm lấy eo anh.

“Thật xin lỗi… Huỳnh Bảo Nhi, tôi không nên che giấu tình cảm của mình với em vì Nguyễn Mỹ, tôi đã sai ngay từ đầu, sai ngay từ đầu, rốt cuộc tôi đã làm gì vậy chứ? Rốt cuộc tôi… đã làm gì?” Dường như Trần Thanh Vũ đã phát điên, anh không ngừng tự tát mình.

Anh đánh rất mạnh, khiến cả gương mặt sưng vù lên, khuôn mặt đẹp trai trở nên vô cùng xấu xí.

Tôi nằm lấy tay Trần Thanh Vũ, ngăn cản hành vi tự ngược đãi “Anh điên rồi sao? Những chuyện đó đã qua rồi.” Tôi nhìn Trần này.

Thanh Vũ bằng ánh mắt phức tạp, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tôi có thể hiểu được Trần Thanh Vũ, dù sao Nguyễn Mỹ cũng cứu anh nhiều lần như thế, anh đã từng hứa cả đời này chỉ yêu mình cô ta.

Thế nên mới khiến sự cố chấp của Nguyễn Mỹ ngày càng sâu sắc nhỉ? “Huỳnh Bảo Nhi, đừng rời xa tôi, xin em, đừng rời xa tôi.

Trần
Thanh Vũ ôm lấy tôi, vùi mặt vào hõm cổ tôi, khàn giọng nói, không ngừng gọi tên tôi.

Không thể phủ nhận, vào giây phút này, tôi đột nhiên muốn khóc.

Tôi không biết rốt cuộc là do bản thân cảm động trước những lời của Trần Thanh Vũ hay bởi những yếu tố khác, nhưng một loại tình cảm khó kiểm soát bỗng dâng trào trong tim tôi.

“Trần Thanh Vũ..”
Tôi thấp giọng gọi tên anh, chúng tôi như hai đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, ôm nhau thật chặt.

Gió ngoài cửa sổ bịn rịn lướt qua mặt tôi, tôi ngửi thấy mùi hương tên là hạnh phúc.

Tôi và Trần Thanh Vũ thật sự có thể quay lại với nhau sao?
Những nỗi đau xé rách tim gan kia thật sự có thể… tan thành mây khói sao?
Tôi hơi mê man, thậm chí không dám đánh cược, bởi vì tôi sợ cảm giác đau thấu xương khi trái tim bị xé ra lần nữa.

… “Di Thảo? Sao di lại đến đây?” Trần Thanh Vũ ở cùng tôi rất lâu.

Mãi đến khi công ty có cuộc họp quan trọng, anh mới rời khỏi phòng bệnh, bảo Trần Danh và mấy vệ sĩ chăm sóc tôi.

Sau khi ngủ một giấc, tôi rời giường ăn trái cây, nhìn thấy Trịnh Phương Thảo cầm giỏ hoa quả đứng ở cửa ra vào.

Khi nhìn thấy Trịnh Phương Thảo, tôi ít nhiều cũng hơi kinh ngạc, tôi thật sự… rất thích vị phu nhân cao quý khoan thai này.

Nhưng bà ấy là mẹ của Nguyễn Mỹ, nên tôi không thể tỏ ra quá thân thiết.

“Cảm thấy trong người thế nào? Đứa trẻ vẫn ổn chứ?” Trịnh Phương Thảo đặt giỏ hoa quả lên bàn, nhìn tôi bằng đôi mắt xinh đẹp.

Tôi liếm môi, cúi đầu: “Vâng, cháu vẫn khỏe, bây giờ đứa bé rất ngoan, thỉnh thoảng mới quấy cháu, phần lớn thời gian nó đều xót cháu ấy mà.” “Đúng là một đứa bé ngoan.” Trịnh Phương Thảo nhìn tôi bảng ánh mắt hiền từ, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng sờ vào bụng tôi.

“bảo Nhi, lần này tôi đến đây chủ yếu vì chuyện của con bé Mỹ.”
Nghe thấy thế, tôi chỉ nhìn Trịnh Phương Thảo, lạnh nhạt đáp: “Di Thảo muốn gì thì cứ nói thẳng đi.” “Tôi không có ý trách cháu, Mỹ trở nên như vậy, suy cho cùng vẫn là lỗi của chúng tôi, tôi sẽ đưa nó đến bệnh viện tâm thần để điều trị.”
Tôi không khỏi kinh ngạc mở to mắt, không ngờ Trịnh Phương Thảo lại nỡ đưa Nguyễn Mỹ đến bệnh viện tâm thần? “Thật ra Mỹ đã bị bệnh tâm lý từ lâu rồi, tôi nên đưa nó đi gặp bác sĩ sớm hơn, chỉ có điều..

Chẳng giấu gì cháu, tôi vẫn luôn không nỡ, nhưng lần này tôi đã quyết tâm cho Mỹ tiếp nhận điều trị rồi.” “Thế là tốt nhất.

Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo, lạnh nhạt nói.

Tâm lý của Nguyễn Mỹ vốn có vấn đề, đến bệnh viện tâm thần là tốt nhất.

Trịnh Phương Thảo nhìn tôi, hiền từ sờ vào bụng tôi, lầm bẩm: “Không hiểu sao khi gặp cháu lần đầu, tôi đã cảm thấy rất thân thiết, loại cảm giác này thật kỳ lạ.”
Thân thiết ư?
Thì ra không riêng gì tôi, ngay cả Trịnh Phương Thảo cũng có cảm giác này.

Khi gặp Trịnh Phương Thảo lần đầu, tôi cũng bất giác cảm thấy vô cùng gần gũi, sự thân thiết đột ngột này khiến tôi hơi khó hiểu.

Trước đây, tôi chưa bao giờ có cảm xúc này với mẹ, nhưng khi gặp Trịnh Phương Thảo lần đầu, tôi lại..

“Bảo Nhi, cháu có đồng ý trở thành con gái của tôi không?” Khi hạ tay xuống, Trịnh Phương Thảo bỗng nhìn tôi với vẻ hơi hồi hộp.

Tôi bị Trịnh Phương Thảo doa, lập tức há hốc mồm nhìn bà ấy.

Trông thấy nét mặt của tôi, Trịnh Phương Thảo mỉm cười nói: “Tôi rất thích cháu, tôi mong cháu có thể trở thành con gái tôi, như vậy, có lẽ cháu và Mỹ sẽ sống chung một cách vui vẻ…” Lời của Trịnh Phương Thảo như tạt một gáo nước lạnh vào mặt tôi, tôi đẩy tay bà ấy ra, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi, khiến dì thất vọng rồi, cả đời này, cháu và Nguyễn Mỹ không thể vui vẻ sống chung được.”
Thứ ngăn cách tôi và Nguyễn Mỹ chính là một mạng sống.

Hơn nữa, tôi tin cô ta sẽ không bao giờ vui vẻ sống chung với tôi.

“Tôi mong hai đứa có thể vui vẻ ở chung, nhưng nếu cháu và Nguyễn Mỹ không thể như thế, tôi cũng hết cách.

Bảo Nhi, cho dù thế nào, tôi mong chúng ta vẫn có thể đi chơi và trò chuyện với nhau trong tương lai.

Nếu có thời gian, cháu đến nhà họ Nguyễn thăm tôi nhé, được không?” Trịnh Phương Thảo không tức giận trước lời nói vừa rồi của tôi, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.

Tôi nhìn bà ấy, khẽ gật đầu: “Vâng.”
Sau cùng, tôi vẫn không thể nhẫn tâm với Trịnh Phương Thảo.

Tôi vẫn luôn thấy hơi mềm lòng với bà ấy.

Không phải vì bà ấy là mẹ của Nguyễn Mỹ, chỉ vì bà ấy là Trịnh
Phương Thảo.

Sau khi Trịnh Phương Thảo đi, tôi đứng ngẩn người bên cửa số.

Không biết từ bao giờ, mưa đã tí tách rơi, hạt mưa lạnh lẽo đập vào lớp thủy tinh, khiến người ta bỗng cảm nhận được hơi thở giá buốt.

Tôi bất giác co người lại, định đóng cửa sổ, đúng lúc này, giọng nói khàn khàn của mẹ truyền đến từ sau lưng tôi.

“Bảo Nhi.”
Tôi quay đầu, thấy mẹ cầm một hộp cơm, tóc bà đã lấm tấm muối tiêu, chăm chú nhìn tôi bằng ánh mắt tiều tụy.

Bà già hơn lần gặp trước, nếp nhăn trên mặt khiến người ta thấy chua xót.

Tôi cụp mắt, thản nhiên nói: “Mẹ ra tù rồi à?”
Mặc dù tôi kiện mẹ và em trai ra tòa nhưng chứng cứ không đủ, bọn họ chỉ bị giam mấy tháng và phạt tiền cảnh cáo thôi.

Tôi đã quên mất thời gian ra tù của bọn họ rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui