Tôi bị lời nói của Lê Minh Quang đả kích, chỉ biết đứng trơ mắt nhìn anh quay gót rời đi.
Mãi đến lúc bóng dáng Lê Minh Quang hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, tôi cố lấy lại tinh thần, quay sang nhìn Trần Thanh Vũ với ánh mắt mờ mịt.
Sắc mặt Trần Thanh Vũ hơi tái lại, anh lạnh mặt, mở cửa xe, rồi trực tiếp ngồi lên xe.
“Lái xe”
Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Trần Danh đang ngồi phía trước, dứt khoát ra lệnh.
Không khí bên trong xe lập tức hạ nhiệt xuống đến âm độ, và tôi có thể cảm nhận được khí lạnh đang tỏa ra từ người Trần Thanh Vũ.
Tôi lo lắng đặt tay lên che bụng, nói: “Trần Thanh Vũ, anh đã làm gì Minh Quang vậy hả?” “Vậy em thử nghĩ xem tôi sẽ làm gì cậu ta?” Dường như câu hỏi của tôi đã động chạm đến Trần Thanh Vũ, sắc mặt anh vốn đã xấu giờ lại càng trở nên khó coi hơn.
Anh dí sát mặt về phía tôi, ngón tay thon dài dùng sức nắm chặt lấy cảm tôi, ngang ngược ép tôi phải nhìn thẳng anh.
Tôi bị nét mặt lạnh lẽo của Trần Thanh Vũ dọa sợ, không kìm được mà nuốt nước bọt.
“Trần Thanh Vũ, anh đừng làm gì tổn hại đến Minh Quang Tôi đã mắc nợ Lê Minh Quang rất nhiều thứ rồi, vậy nên tôi không thể nào đứng trơ mắt nhìn Trần Thanh Vũ làm tổn thương anh ấy được, tôi không thể giả ngốc thêm nữa.
Huỳnh Bảo Nhi, tôi đã nói rồi, tránh xa Lê Minh Quang ra.”
Trần Thanh Vũ thấy tôi chịu mở lời nói giúp Lê Minh Quang, sắc mặt anh gần như đã trở nên khó coi đến cực điểm, giống như là khuôn mặt ấy đã bị che kín bởi một lớp băng lạnh giá.
Nhìn sắc mặt khó coi của Trần Thanh Vũ, lời nói của tôi đã ra đến cửa miệng, nhưng cuối cùng lại đành nuốt ngược vào trong.
Nhìn nét mặt như sắp giết người đến nơi kia của Trần Thanh Vũ, chỉ sợ nếu giờ tôi lỡ lời nói câu nào đấy không phải, có lẽ anh sẽ nổi giận rồi giết tôi cũng nên.
Suốt dọc đường, cả tôi và Trần Thanh Vũ đều im lặng, không nói với nhau dù chỉ một câu.
Trần Thanh Vũ vòng tay ôm lấy eo tôi, khí lạnh tỏa ra từ người anh như sắp nuốt chửng tôi, khiến tôi có cảm giác nguy hiểm đang rình rập mình ở khắp mọi nơi vậy.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng xe cũng tới vị trí du thuyền chở khác du lịch, tôi khẽ thở phào một hơi.
Trần Danh vừa mở cửa xe xong, Trần Thanh Vũ cầm tay tôi bước xuống xe, trong đôi mắt anh vẫn phảng phất hơi lạnh nhất định, anh liếc mắt nhìn tôi một cái, dứt khoát nói: “Huỳnh Bảo Nhi, dù Lê Minh Quang có nói cái gì đi nữa, em cũng không nên tin tưởng cậu ta hoàn toàn, nhớ chưa?”
Ngón tay thon dài của Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi, từ trong mắt anh hiện lên sự u ám khiến người ta thoáng giật mình.
Tôi nhíu mày, chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của Trần Thanh Vũ, mong có thể hiểu được sao anh lại nói ra điều này, rốt cuộc là vì lý do gì mà anh lại nói như vậy?
Khúc mắc giữa Trần Thanh Vũ và Lê Minh Quang, đến giờ tôi vẫn chưa thực sự hiểu.
Chẳng lẽ chỉ vì cái chết của em gái Lê Minh Quang là Lê Mai Phương, nên anh ấy mới hận Trần Thanh Vũ sâu nặng như vậy? “Trần Thanh Vũ, Lê Minh Quang từng nói với tôi, hai người biến thành hai phe đối địch với nhau như ngày hôm nay, tất cả là vì người em gái Lê Mai Phương đã chết của anh ấy, là do anh đã bội tình bạc nghĩa với Mai Phương.”
Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ như được chạm khắc một cách điêu luyện, hỏi ngược lại anh.
“Tôi sẽ không giải thích chuyện này, Huỳnh Bảo Nhi.” Trần Thanh Vũ nhàn nhạt nhìn tôi, cúi đầu, đặt môi lên môi tôi, trầm giọng nói: “Huỳnh Bảo Nhi, em nghe cho kĩ những gì tôi sắp nói đây, Lê Minh Quang không phải người đơn giản như vậy đâu, trước giờ tôi vẫn luôn mặc kệ để cậu ta thích làm gì thì làm, tất cả cũng chỉ vì tình cảm trước đây, nhưng nếu cậu ta đặt mục tiêu là em, tôi nhất định sẽ không để kệ cậu ta tung hoành tùy thích như vậy nữa, sau này em hãy tránh xa Lê Minh Quang ra một chút.”
Dứt lời, Trần Thanh Vũ không cho tôi có cơ hội phản ứng, anh nắm tay tôi, kéo tôi lên du thuyền.
Lúc này, trong đầu tôi chỉ quanh quẩn câu nói mà Trần Thanh Vũ vừa nói.
Minh Quang, anh ở bên em, thật sự… là vì mục đích nào đấy sao?
Hiện giờ tôi cảm thấy rất mơ hồ, tôi phải làm sao thì mới được đây? Rốt cuộc tôi phải tin ai đây?
Du thuyền xa hoa này là của một doanh nhân giàu có người Anh, nó có tổng cộng ba tầng, tầng nào cũng rất lớn, hơn nữa, phong cảnh bên trong cũng rất xa xỉ xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi trên du thuyền, cho nên cũng có hơi hào hứng một chút.
“Nếu trong tương lai em vẫn thích con thuyền này như vậy, tôi sẽ mua cho em một cái.”
Trần Thanh Vũ thấy tôi dang rộng tay đứng trên boong tàu cảm nhận khí trời, anh bước đến vòng tay ôm eo tôi từ đằng sau, sau đó áp môi vào tai tôi thì thầm.
Tôi bị động tác phóng túng hay thậm chí là ám muội này của Trần Thanh Vũ kích thích, cả người nóng ran lên.
Khi tôi định đẩy Trần Thanh Vũ ra, vô tình lại nghe thấy một giọng nói quyến rũ vang lên sau lưng.
“Tổng giám đốc Vũ, cảm ơn anh đã đồng ý đến tham dự buổi tiệc trên du thuyền này, nhà họ Mã chúng tôi thật sự lấy làm vinh hạnh.”
Nhà họ Mã? Đúng rồi, có lẽ doanh nhân giàu có này chính là người trong gia tộc Mã.
Còn cô gái này không lẽ là thiên kim tiểu thư của nhà họ Mã sao?
Tôi quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu đen, tóc vàng mắt xanh, cầm một ly rượu vang đỏ trên tay, bước tới chỗ tôi và Trần Thanh Vũ với phong thái cực kỳ ưu nhã quý tộc.
Người phụ nữ này, dáng người cao gầy, diện mạo không chê vào đâu được, hơn nữa, từ cô ấy còn toát lên vẻ đẹp đến động lòng người, tôi đã từng nhìn thấy cô gái này trên tạp chí, đây là… Người mẫu quốc tế, Dương Thùy Chi.
“Hôm nay cô Mã cũng tới đây sao?” Dường như Trần Thanh Vũ rất có cảm tình với cô gái tên Dương Thùy Chi này, khi anh đối đáp với Dương Thùy Chi, tôi thấy anh không hề có vẻ hờ hững như lúc anh đối đáp với người khác, mà ngược lại còn có chút tự nhiên hơn.
“Lâu rồi tôi chưa có gặp tổng giám đốc Quân, nên thật sự rất nhớ, giờ biết tin chú mình tổ chức tiệc trên du thuyền này, sao tôi có thể không tới tham dự được chứ, nhưng mà tôi không ngờ là anh cũng sẽ tới đấy.” Dương Thùy Chi nhìn Trần Thanh Vũ, đôi mắt sắc ấy nhìn thẳng vào anh, nói như giữa hai người không hề có khoảng cách nào vậy.
Tôi nhìn sâu vào ánh mắt của Dương Thùy Chi, một tia hụt hẫng xuất hiện trong lòng.
“Vị này là?” Đúng lúc tôi đang không hiểu vì sao mình lại cảm thấy khó chịu, thì Dương Thùy Chi mới để ý đến sự tồn tại của tôi, cô ta liếc mắt nhìn Trần Thanh Vũ, có hơi kinh ngạc hỏi anh.
Tôi xoa xoa cái bụng hơi phồng lên của mình, nhấp môi, bình tĩnh nhìn Dương Thùy Chi.
Dương Thùy Chi thích Trần Thanh Vũ? Đừng hỏi tôi tại sao lại chắc chắn như vậy, trực giác của phụ nữ thường rất chính xác.
“Đây là vợ tôi, tên Huỳnh Bảo Nhi.”
Khi tôi đang thầm đánh giá Dương Thùy Chi thì Trần Thanh Vũ đã tiến tới, vòng tay qua ôm lấy eo tôi, nhìn Dương Thùy Chi giới thiệu thân phận tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên với câu nói của Trần Thanh Vũ, tim bỗng đập nhanh hơn.
Dương Thùy Chi kinh ngạc liếc mắt nhìn tôi một cái, không biết là cô ta đang cố ý hay vô tình nữa, vẫn tiếp tục nói: “Vậy sao? Hóa ra đây là vợ anh à? Không phải hai người đã ly hôn rồi sao? Trước đây tôi từng nghe người trong giới nói anh đã ly hôn với người phụ nữ tên Huỳnh Bảo Nhi, sau đó thì kết hôn với cô Nguyễn Mỹ? Giờ sao lại…” “Ly hôn, vẫn có thể phục hôn.”
Trần Thanh Vũ chặn đứng câu nói của Dương Thùy Chi, nét lạnh nhạt như ẩn như hiện trên khuôn mặt anh tuấn kia.
Không khí lập tức trở nên cứng đờ, giờ Dương Thùy Chi chỉ biết cười cười, cố gắng hóa giải không khí căng thẳng lúc này.
“Xem ra, cô Nhi đây thật sự là người có bản lĩnh.”
Cô ta nhìn tôi nói với ngữ điệu cực kỳ sắc bén.
Tôi nghe vậy, ngoài mặt nở nụ cười với cô ta, nhưng trong lòng không cười đáp: “Giống nhau giống nhau.” “Hôm nay, công ty Future bên Pháp cũng có cử một đại diện sang đây, không phải thời gian gần đây công ty các anh đang muốn cạnh tranh về trang phục để gia nhập thị trường lớn bên Pháp sao? Tôi dẫn anh qua đó làm quen một chút, được không nhỉ?” Sau khi Dương Thùy Chi ưu nhã liếc nhìn tôi một cái, cô ta lại đưa mắt nhìn về phía Trần Thanh Vũ.
Đưa trang phục gia nhập vào thị trường lớn?
Chẳng phải đây là một dự án rất lớn sao? Để thực hiện được nó ít nhất phải bỏ ra vài chục tỉ cũng nên?
Tôi ngơ ngẩn nhìn Dương Thùy Chi, người phụ nữ này, dường như biết rất nhiều người, rất nhiều chuyện thì phải? Cô ta quan hệ rộng đến vậy sao? “Em ở đây chơi chút đi, tôi đi một lúc sẽ quay lại.”
Trần Thanh Vũ không từ chối yêu cầu của Dương Thùy Chi, anh đi tới trước mặt tôi, vươn tay nhẹ nhàng chỉnh lại mớ tóc rối sau đầu giúp tôi, sau đó cúi đầu ghé sát vào tai tôi nói.
Tôi hơi mất tự nhiên với động tác thân mật này của Trần Thanh Vũ, đành phải gật đầu.
Dường như Trần Thanh Vũ rất hài lòng với phản ứng này của tôi, anh nhìn tôi, khẽ cong môi cười, cọ cọ bờ môi mỏng vào vành tai tôi, nói với giọng nghẹn ngào: “Hãy đợi tôi quay lại, tôi qua chào hỏi bọn họ một câu xong sẽ quay lại ngay, nhớ kỹ, em không cần phải liếc mắt đưa mày với bất kì người đàn ông nào ở đây.”
Trần Thanh Vũ nói bậy cái gì vậy? Tôi liếc mắt đưa mày lại với đàn ông bao giờ?
Tôi trợn phồng hai má, tức giận liếc mắt nhìn Trần Thanh Vũ.
Hành động này của tôi lọt vào đôi mắt lạnh lùng của Trần Thanh Vũ, khiến đôi mắt ấy bất giác hiện lên vẻ ôn nhu hiếm thấy.
Anh đặt một nụ hôn lên môi tôi, sai đó rời đi cùng với Dương Thùy Chi.
Tôi vuốt bờ môi vừa bị Trần Thanh Vũ hôn, trong lòng đột nhiên dấy lên cảm giác khó nói thành lời.
“Bảo Nhi.”
Tôi lắc đầu, lập tức đi vào trong hội trường.
Bên trong hội trường cực kỳ nguy nga sang trọng, phong cách xa hoa lộng lẫy vô cùng.
Tôi đang định tới khu đồ ăn lấy cái gì đó bỏ vào bụng, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng.
Tôi quay đầu, lập tức nhìn thấy Lê Minh Quang, anh ấy đứng sau lưng tôi với sắc mặt tiều tụy, bờ môi tím ngắt.
Lê Minh Quang đã đi theo tôi và Trần Thanh Vũ sao? Theo chúng tôi vào buổi tiệc này? “Minh Quang? Anh sao vậy?” Nhìn thấy Lê Minh Quang, tôi kinh ngạc hỏi.
Lê Minh Quang nắm lấy tay tôi, sau đó kéo tôi vào một góc, nơi này có rất ít người qua lại, so với đại sảnh ầm ĩ phía trước thì nơi này lại cực kỳ yên tĩnh.
Tay tôi bị Lê Minh Quang nắm chặt, nhìn nét mặt thâm trầm của anh ấy khiến tôi cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, không kìm được lên tiếng: “Minh Quang, anh mau rời khỏi nơi này đi.”
Giờ Trần Thanh Vũ và Lê Minh Quang như nước với lửa, nếu để
Trần Thanh Vũ quay lại nhìn thấy Lê Minh Quang xuất hiện ở đây, lúc ấy chỉ sợ hai người sẽ vung tay đánh nhau mất thôi.
“Bảo Nhi, nói anh biết đi, em còn yêu Trần Thanh Vũ không?” Lê Minh Quang dùng sức nắm chặt cổ tay tôi, anh ấy nhìn tôi hỏi với giọng nặng nề.
Nghe được câu hỏi của Lê Minh Quang, bỗng nhiên tôi cảm thấy cột sống lưng thoáng chốc cứng đờ, cái tay vẫn luôn đặt trên bụng bỗng nhiên nắm chặt lại.
Tôi cụp mắt xuống, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lê Minh Quang, mơ hồ nói với anh: “Minh Quang, mau rời khỏi nơi này nhanh đi.” Tôi không thể để Trần Thanh Vũ làm tổn thương Lê Minh Quang thêm lần nào nữa, muốn như vậy thì không còn cách nào khác ngoài việc phải bắt Lê Minh Quang rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.
“Công ty của anh đã bị Trần Thanh Vũ làm cho suy sụp rồi, ngay cả địa bàn bên nước ngoài của anh cũng bị Trần Thanh Vũ hủy diệt, tâm huyết mấy năm nay của anh, đều bị cậu ta hủy hoại chỉ trong một cái chớp mắt.”
Giọng nói của Lê Minh Quang âm trầm đến mức đáng sợ, bàn tay anh đang nắm cổ tay tôi khẽ chuyển động như thể sắp bóp nát cổ tay tôi đến nơi vậy, anh ấy đang rất kích động.
Ngay lúc này đây, tôi có thể cảm nhận rõ được sự phẫn nộ và không cam lòng của Lê Minh Quang, một người đàn ông lúc nào cũng ôn nhu dịu dàng, nhưng giờ phút này lại biến thành như vậy.
Nỗi đau truyền đến từ cổ tay khiến tôi nhịn không được, nhíu mày nhìn anh ấy nói: “Nếu là chuyện của công ty thì em sẽ giúp anh, giờ anh cứ về trước đi đã.” “Nói anh biết, em còn yêu Trần Thanh Vũ không?” Lê Minh Quang dùng ánh mắt nặng nề ấy nhìn tôi.
Tôi cũng không biết phải trả lời câu hỏi này của Lê Minh Quang như thế nào, bởi vì bây giờ, đến tôi cũng không biết rốt cuộc bản thân mình yêu anh, hay là hận anh.
Tôi đã không có cách nào phân biệt rõ ràng yêu hận nữa rồi.
“Huỳnh Bảo Nhi, em đã từng đồng ý là sẽ ở bên anh cả đời rồi mà, không lẽ em đã quên những gì Trần Thanh Vũ gây ra cho em trước đây sao? Dù cậu ta có giải thích với em bao nhiêu lần, hay cậu ta cứu em bao nhiêu lần, thì những tổn thương cậu ta gây ra cho em cũng không phải nói bỏ qua là có thể bỏ qua, cậu ta không phải là người đem lại hạnh phúc cho em.”.