Trương Mỹ Phân che mặt lại, sau đó quỳ trên mặt đất gào khóc, dập đầu với Trịnh Phương Thảo: “Bà chủ, tôi xin bà, bà tha cho con bé Mỹ được không? Toàn bộ đều là tôi sai, năm đó do tôi bị ma quỷ ám.
Khi thấy tôi bà và sinh cùng một ngày, tôi còn nhìn thấy… nhìn thấy bà đối xử dịu dàng với đứa bé như vậy nên tôi bèn nghĩ đến việc tráo đổi hai đứa trẻ.
Nếu vậy, con tôi có thể được hưởng hết vinh hoa phú quý.
Toàn bộ đều là tôi sai, bà đừng lấy đi toàn bộ hạnh phúc của Mỹ được không, nể tình Mỹ đã ở bên cạnh bà hơn hai mươi năm..”
“Trương Mỹ Phân, bà cũng là một người mẹ, tôi cũng là một người mẹ.
Bà đưa con gái tôi về nhà của bà chịu khổ, bà còn năm lần bảy lượt giúp Mỹ hãm hại con gái tôi, muốn dồn nó vào chỗ chết.
Tại sao trái tim bà có thể độc ác như vậy chứ?”
Trịnh Phương Thảo kích động chỉ trích Trương Mỹ Phân.
“Xin lỗi, rất xin lỗi… tôi chỉ muốn con bé có thể sống tốt hơn.”
“Bà muốn con ruột của mình được sống tốt thì hy sinh con gái của tôi sao?” Trịnh Phương Thảo sa sầm mặt mày, lạnh lùng nói với Trương Mỹ Phân.
Trương Mỹ Phân bị Trịnh Phương Thảo nói vậy, cứng họng không trả lời được, quay sang nhìn tôi.
“Bảo Nhi, là tôi sai rồi, trước kia đều là do tôi không tốt, cô tha thứ cho tôi có được không? Tôi xin cô nể tình mấy năm qua đã nuôi dạy cô…”
“Nuôi dạy? Trương Mỹ Phân, bà vẫn luôn không thương tôi, sau khi tôi được gả đến nhà họ Trần thì coi tôi trở thành công cụ kiếm tiền.
Trong lòng bà chỉ muốn con ruột của mình được hạnh phúc, bà năm lần bảy lượt cấu kết với Nguyễn Mỹ phá hoại hạnh phúc của tôi, đây là nuôi dạy mà bà nói sao?”
“Rõ ràng bà biết Nguyễn Mỹ là con ruột của bà, bà giúp con ruột mình khiến tôi khó xử trăm bề, khiến tôi bị nhà họ Trần chán ghét rồi sau đó bị đuổi ra khỏi nhà.
Sau đó bà lại sợ tôi biết được thân phận của mình, sợ tôi và Trần Thanh Vũ yêu nhau sẽ phá hỏng hạnh phúc của Mỹ, bà lập tức muốn giết tôi diệt khẩu.
Đây là công dạy dỗ của bà, bà vì hạnh phúc của con gái ruột mình mà làm tổn thương người khác sao?”
“Xin lỗi… rất xin lỗi, cho dù cô có hận tôi hay muốn đánh tôi thì tôi đều có thể chấp nhận, nhưng con bé Mỹ vô tội, cầu xin cô.” Trương Mỹ Phân bị tôi nói đến không nói nên lời, chỉ hèn mọn quỳ gối trên sàn nhà rồi không ngừng dập đầu xin tôi thả Nguyễn Mỹ ra.
“Vô tội? Những gì Nguyễn Mỹ làm đều là vô tội ư? Cô ta hại tôi mất con, còn nhiều lần muốn giết tôi? Còn muốn làm cho tôi thân bại danh liệt? Bà nói những điều này đều là Nguyễn Mỹ vô tội ư?”
Tôi nheo mắt, lạnh lùng nhìn Trương Mỹ Phân nói.
“Không thể nể tình tôi đã nuôi dạy cô bao nhiêu năm qua mà bỏ qua cho Nguyễn Mỹ sao?”
Trương Mỹ Phân khóc lóc thảm thiết nói với tôi.
“Xin lỗi, tình cảm tôi dành cho bà đã bị những lần lợi dụng và tổn thương mà bà dành cho tôi phá nát đến không còn gì cả từ lâu rồi, ngay từ nhỏ thì lòng dạ của Nguyễn Mỹ đã không ngay thắng, vậy mà còn muốn tôi thả cô ta ra để cô ta hại người sao?
Bà cho rằng như vậy là tốt cho con gái bà sao? Hành động của bà chính là đang tiếp tay cho kẻ xấu làm việc ác, tôi đưa cô ta vào ngục giam là đã tốt với cô ta lắm rồi.”
Tôi bực bội nói với Trương Mỹ Phân.
“Kéo bà ta ra ngoài đi, sau này không được cho bà ta đến gần đây nữa.” Trịnh Phương Thảo đi đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay của tôi rồi nhìn về phía người bác sĩ đã ngạc nhiên đến ngây người mà căn dặn.
Lúc Trương Mỹ Phân bị dẫn đi, bà ta nhìn tôi bằng một loại ánh mắt vừa bi thương vừa dứt khoát, ánh mắt kỳ lạ của Trương Mỹ Phân khiến cho cả người tôi cảm thấy khó chịu.
“Sao vậy? Có phải vừa rồi Trương Mỹ Phân nói như thế làm con đau lòng không? Nếu con không muốn nhìn thấy bà ta, mẹ sẽ cho người đưa bà ta đến chỗ nào đó thật xa.
Còn Nguyễn Mỹ, mẹ cũng sẽ cho người chuyển nó sang nhà tù khác, để cho nó ngồi tù cả đời đi” Trịnh Phương Thảo nắm lấy tay tôi, nói với tôi.
Tôi xốc lại tinh thần, nhìn Trịnh Phương Thảo rồi nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không cần phiền phức như vậy, dù sao Nguyễn Mỹ cũng không chạy thoát được đâu.” “Bảo Nhi, về nhà ở đi.”
Trịnh Phương Thảo vuốt tóc tôi, ánh mắt dịu dàng nói.
“Được.” Tôi cũng muốn về lại nhà họ Nguyễn cho nên không từ “Chờ bố con ra viện, chúng ta sẽ đưa con đến dâng hương với chối.
ông nội, ông con… luôn là người thương con nhất.
Con đi đến nói cho ông con rằng con đã trở về để cho ông an tâm.” Vành mắt Trịnh Phương Thảo ửng đỏ, nói với tôi.
“Vâng ạ.” “Còn ông ngoại con nữa, mà… bây giờ ông ngoại con đang ở nước ngoài, đã hơn hai mươi năm rồi ông ấy chưa hề quay lại, có lẽ vẫn còn giận mẹ.”
Trịnh Phương Thảo lầm bầm lầu bầu nói xong, vẻ mặt đau đầu nhìn tôi rồi lắc đầu.
“Ông ngoại… giận mẹ?” Tôi hơi chần chừ, nhìn Trịnh Phương Thảo nói.
Tôi cũng không biết rõ những chuyện về bố của Trịnh Phương Thảo, chỉ biết rằng bà cũng là con gái nhà giàu, còn thân phận thật thế nào thì quả thật không có ai biết rõ.
“Ông ngoại con tức giận vì năm đó mẹ kết hôn với bố con, đến cả mẹ mang thai cũng không thèm đến thăm mẹ.
Thời gian trôi qua cũng đã lâu lắm rồi, hôm nào đó mẹ đưa con đến thăm ông ngoại.
Ông ngoại mà nhìn thấy con thì nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Về chuyện của ông ngoại, dường như Trịnh Phương Thảo muốn giấu giếm điều gì đó.
Ông ngoại không cho Trịnh Phương Thảo lấy Nguyễn Trung Quân? Nguyễn Trung Quân dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có lẽ năm đó ông ngoại không muốn Trịnh Phương Thảo và Nguyễn Trung Quân ở bên nhau, không để ý đến Trịnh Phương Thảo lâu như vậy sở dĩ là bởi vì tức giận nhỉ?
Nghĩ thế, tôi càng cảm thấy tò mò về người ông ngoại chưa từng gặp mặt này.
“Ông ngoại con đã từng tặng cho Nguyễn Mỹ một món quà vào lúc nó ba tuổi, món quà kia hẳn phải là của con, để về nhà mẹ tìm giúp cho con” “Mẹ, không cần đâu, chờ đến khi sức khỏe của bố tốt hơn thì gia đình chúng ta đến thăm ông ngoại, con nghĩ nhất định ông sẽ tha thứ cho mẹ thôi mà.” “Nói cũng đúng, ông ngoại con tính tình rất cứng rắn, lớn tuổi như vậy còn cho rằng mình vẫn là thủ trưởng chỉ huy cả trăm ngàn quân đội năm đó, không nhớ mình đã về hưu bao nhiêu năm rồi.”
Thủ trưởng..
Chẳng lẽ… ông ngoại tôi… là quân nhân?
Tôi giật mình nhìn Trịnh Phương Thảo, Trịnh Phương Thảo ghé tới gần bên tai tôi rồi nói: “Nhà họ Trịnh là gia đình cán bộ cao cấp, mấy cậu của con đều là quân nhân, quân hàm đều trên thiếu tướng, ông ngoại con trước kia còn là quân đoàn trưởng của quân khu 4”
Chuyện này… bối cảnh gia đình… có hơi lớn, tôi cần phải có thời gian để tiêu hóa.
Tôi ỉu xìu nhìn Trịnh Phương Thảo.
“Những việc này trước kia mẹ không nói với Nguyễn Mỹ, dù sao trước kia ông ngoại con cũng rất giản dị, chuyện bên nhà mẹ đẻ mẹ rất ít người ở thành phố này biết.
Bảo Nhi, con là cháu gái của duy nhất của nhà họ Trịnh chúng ta, nhất định ông ngoại sẽ rất thích con.”
Sau đó Trịnh Phương Thảo kể cho tôi rằng mấy đời của nhà họ Trịnh đều chỉ sinh con trai, chỉ có một mình Trịnh Phương Thảo là con gái nên ông ngoại rất thương bà.
Tuy nhiên bà lại yêu một người không hề có bối cảnh gì như Nguyễn Trung Quân.
Thậm chí bà còn sống chết đòi phải gả cho Nguyễn Trung Quân, đây thật sự là câu chuyện tình yêu giữa cô chủ nhà giàu với chàng trai nghèo khó.
Vì thế sau khi hai người trải qua nhiều trắc trở thì cuối cùng cũng hái được quả ngọt, ông ngoại thấy Trịnh Phương Thảo cố chấp gả cho một thằng nhóc nghèo khó như vậy thì vô cùng buồn bực, đuổi bà ấy ra khỏi nhà và không cho bất kỳ người nào liên lạc với Trịnh Phương Thảo.
Sau khi ra nước ngoài vẫn chưa từng quay trở lại thành phố này.
Về sau, bổ dựa vào sự nhạy bén trong buôn bán của mình mà sáng lập ra tập đoàn Aliba, phất lên chỉ trong một đêm và trở thành người giàu ở thủ đô.
Nhưng dù vậy thì ông ngoại cũng không bao giờ trở về, cho đến lúc Nguyễn Mỹ ba tuổi, ông gửi đến một món quà rồi sau đó không còn xuất hiện nữa.
“Mọi chuyện là như vậy.” Tôi uể oải kể sơ qua bối cảnh của ông ngoại mình cho Trần Thanh Vũ biết.
Trần Thanh Vũ nghe vậy, bóp chặt mặt tôi rồi nói: “Thì ra vợ của anh thật sự là một công chúa nhỏ nha.” “Hình như là vậy đấy.” Tôi vuốt cằm, cười hì hì nói với Trần Thanh Vũ.
Bối cảnh của ông ngoại rất lớn mạnh, tuy rằng Trịnh Phương Thảo không nói hết toàn bộ với tôi nhưng loại gia đình toàn cán bộ cao cấp như vậy vừa nghe đã biết rất tài giỏi.
“Vậy em uể oải không vui làm gì?”
Trần Thanh Vũ ôm tôi vào trong ngực, cắn nhẹ lỗ tai tôi nói.
“Em chỉ là… lo ông ngoại không thích em, dù sao trước đây ông ấy chỉ biết Nguyễn Mỹ là cháu gái ông ấy”
Tôi chọc chọc ngón tay, hơi thiếu tự tin nói.
Ông ngoại luôn có địa vị cao, tôi thật sự lo lắng ông ngoại sẽ không thích tôi.
“Thì ra em cũng có chuyện phải lo lắng.” Trần Thanh Vũ trêu đùa.
“Trần Thanh Vũ, em nói nghiêm túc đẩy.” Tôi liếc nhìn Trần
Thanh Vũ một cái, tức giận nói.
“Cục cưng, em là người ưu tú nhất rồi, phải tin tưởng bản thân chứ.”
Trần Thanh Vũ nắm lấy tay tôi rồi cắn một cái, làm mặt quỷ ái muội nhìn tôi nói.
Tên thối tha này, mỗi lần có cơ hội đều bày ra dáng vẻ này dụ dỗ tôi.
Tôi đỏ mặt nhìn Trần Thanh Vũ, cơ thể hơi run lên.
Trần Thanh Vũ lại nhào về phía tôi, lột hết quần áo trên người tôi xuống.
Hai tại tôi đỏ ửng, muốn chống lại động tác của Trần Thanh Vũ nhưng cuối cùng chỉ có thể bất lực đầu hàng dưới sự tấn công của Trần Thanh Vũ.
“Huỳnh Bảo Nhi, mặc kệ em là ai, đều là Huỳnh Bảo Nhi của anh”
Đến lúc cao trào, tôi cảm giác được đôi môi Trần Thanh Vũ đang dần chuyển sang bên tai tôi, nhỏ nhẹ nói với tôi.
Tôi bị lời nói của anh khiến cho đôi mắt ửng đỏ.
Tôi cong người, rên rỉ nói: “Trần Thanh Vũ… yêu em đi.”
Đội mắt Trần Thanh Vũ đỏ như máu, gầm nhẹ một tiếng, nháy mắt hóa thành dã thú.
Trời đêm ngoài cửa sổ càng lúc càng tối đen, tôi ngẩng đầu nhìn một màu đen kịt ngoài cửa sổ, nhịn không được nở nụ cười.
Tôi tin rằng tương lai của tôi sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Bởi vì bên cạnh tôi có Trần Thanh Vũ, và con trai.
…
Thời gian qua liên tục bị tập đoàn của Trần Thanh Vũ khiến cho quân lính dần tan rã, Lê Minh Quang hèn hạ lợi dụng những tội mà Trần Thanh Vũ đã từng phạm phải trước đây muốn tống anh vào tù lần thứ hai.
Cũng may Trần Thanh Vũ đã sớm đề phòng Lê Minh Quang, tìm được chứng cứ chứng minh mình trong sạch rồi đệ trình lên tòa án.
Toàn bộ oan uổng mà Trần Thanh Vũ phải chịu đã được rửa sạch hoàn toàn, mà những chuyện đó đều nhắm vào Lê Minh Quang nên tòa án bắt đầu điều tra anh ta.
Kết quả điều tra chứng minh Lê Minh Quang đã phạm quá nhiều tội, tôi nhìn đống tài liệu kia thì không khỏi bùi ngùi nói: “Suy nghĩ của Lê Minh Quang quá kín đáo, không ngờ anh ta lại làm ra nhiều chuyện như vậy.
Khó trách mỗi lần em gặp nạn thì anh ta đều có thể trùng hợp có mặt bảo vệ em”
“Anh đã nói rồi, Lê Minh Quang là một người vô cùng nguy hiểm.
Lúc trước anh vẫn luôn điều tra thân phận của cậu ta nhưng anh ta làm việc kín đáo, không một kẽ hở.
Đáng tiếc anh ta lại quên mất cho dù có kín đáo thế nào thì vẫn sẽ có lỗ hổng, chỉ cần có làm thì nhất định sẽ để lại chứng cứ.”
Trần Thanh Vũ che mặt tôi, ái muội nói với tôi.
Tôi dựa vào lồng ngực của Trần Thanh Vũ, cười hì hì nói: “Bây giờ nhìn anh cực kỳ đẹp trai đó.” “Em cũng không nhìn xem chồng em là ai chứ.”
Trần Thanh Vũ kiêu ngạo nâng cằm lên, đôi mắt tà mị nhìn chằm chằm ngực tôi.
Tôi bị ánh mắt của Trần Thanh Vũ nhìn đến nóng rát cả người, nhịn không được nói với anh: “Trần Thanh Vũ, anh dùng ánh mắt quyến rũ này nhìn em, có tin là sau này em sẽ không để ý đến anh nữa không.”.