Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý FULL


Tôi vừa nghe thấy câu nói này, hàng lông mày càng nhăn lại một cách dữ dội hơn.

Lần này, lại gặp phải rắc rối to rồi.

Lúc này giám đốc Hùng đã ôm một núi tiền bỏ trốn, hiện giờ không có đủ vốn lưu động, nếu không thể cho bọn họ một lời giải thích rõ ràng, chắc chắn sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng mà, bên tài chính của tập đoàn Trần Thăng đã được đổ dồn sang làm kinh phí hoạt động trong xưởng, nên giờ tôi cũng không biết lấy đâu ra tiền.

“Từng chuyện mà các người gây ra nếu nói là bỉ ổi thì còn dễ nghe chán.

Một lũ các người chỉ toàn là kẻ thừa cơ để trục về mình.

Khi tôi đang suy ngẫm không biết phải xử lí chuyện này thế nào, thì một chai nước khoáng không biết từ đâu đã phi thẳng tới chỗ tôi.

Suýt chút nữa là bị chai nước đập trúng người, cũng may trợ lý đã kịp thời kéo tôi sang một bên.

Tránh được cái chai nước kia, sắc mặt tôi trở nên cực kì khó coi.

“Chủ tịch, ở đây hơi loạn, chúng ta quay về trước rồi nói chuyện.”
Trợ lý kéo tôi tránh khỏi chai nước, nhìn tôi nói với vẻ mặt lo lång.

Mà bây giờ cũng chỉ còn cách này.

Tôi đang cố gắng trấn an những công nhân tại đây, nhưng từ đầu đến cuối họ chỉ đòi bỏ đi, bọn họ kích động vây quanh chúng tôi, chỉ trong phút chốc, tôi thấy cả đống chai nước gần như đang muốn lao thẳng về phía mình.

Đúng lúc những chai nước ấy đang chuẩn bị đập vào người tôi thì có mười mấy chiếc xe tới, đứng vây quanh chúng tôi.

Dường như mấy người kia đã bị cảnh trước mắt này dọa sợ, họ vội vã lùi ra sau, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

Chính tôi cũng không biết mấy cái xe này từ đầu ra, mãi đến khi người ngồi trên chiếc xe cầm đầu mở cửa ra, và Phan Huỳnh Đức bước xuống, tôi nhịn không được mà run run khóe mi.

Tại sao Phan Huỳnh Đức lại xuất hiện ở đây? “Huỳnh Bảo Nhi, em cũng nên nói một lời cảm ơn tôi đi chứ.” Phan Huỳnh Đức đi thẳng tới trước mặt tôi, dùng thái độ nhởn nhơ nói với tôi.

“Thật không ngờ, hôm nay anh Đức lại tới đây.” “Tôi nghe nói ở công trường đang có người làm loạn, nên đến đây để khích lệ em” Hiếm khi nào Phan Huỳnh Đức nói chuyện với tôi nghiêm túc như vậy.

Vừa nghe anh ta nói xong, mặt tôi đen lại.


Khích lệ? Có phải Phan Huỳnh Đức đang nói giỡn không vậy?
Phan Huỳnh Đức nhìn sâu vào đôi mắt tôi.

Tiếp theo, anh ta giơ tay lên búng ngón tay một cái, ngay lập tức, tôi nhìn thấy những chiếc vali được đưa đến trước mặt mình.

“Hãy xem tiền lương của họ là bao nhiêu, rồi cầm đống tiền này phân phát cho họ đi.” Phan Huỳnh Đức thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, anh ta trực tiếp quay sang ra lệnh cho cấp dưới của mình.

“Anh Đức, anh đang làm gì vậy?”
Nhìn cấp dưới của Phan Huỳnh Đức mở vali ra, bên trong toàn tiền là tiền, tôi không kìm được hỏi.

“Giờ tập đoàn Aliba hãy mượn tạm số tiền này đi, sau đó nhớ phải trả lại đấy” Phan Huỳnh Đức lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi một cái, lười biếng nói.

“Cảm ơn.” Nghe vậy, tôi thở phào một hơi, vừa nãy vẫn đang đau đầu không biết lấy tiền ở đâu để trả.

Hiện giờ Trần Thanh Vũ đang đi công tác, tôi không muốn quấy rầy anh, nếu tôi có thể tự giải quyết được thì chắc chắn tôi sẽ không làm phiền đến anh.

Tôi không muốn ỷ lại vào Trần Thanh Vũ nữa.

“Không cần cảm ơn, chỉ cần em có thể trả lại cho tôi cả vốn lẫn lãi là được rồi.”
Phan Huỳnh Đức nằm tay tôi, thờ ơ nói.

Nhìn những công nhân bên đó đã dần bình tĩnh lại, tôi lại thở phào một hơi.

Tôi cũng tranh thủ nói chuyện với người phụ trách công trình, phải cải thiện nguồn thức ăn của bọn họ cho thật tốt.

“Thật không thể tin được, nhìn em bây giờ rất có khí chất.” Phan Huỳnh Đức nhìn tôi thương lượng với nhân viên, đợi đến lúc tôi đi ngang qua, anh ta nhịn không được cười cười nói với tôi.

Nghe thấy lời anh ta nói, tôi chỉ cười giải thích: “Mọi người ai cũng muốn bản thân phải trưởng thành, khi tôi một mình chống đỡ nguyên tập đoàn Trần Thăng, tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi.” “Huỳnh Bảo Nhi, giờ em đang hạnh phúc lắm sao?”
Lúc ngồi chung xe, đột nhiên Phan Huỳnh Đức quay đầu lại, nhìn tôi hỏi.

“Dĩ nhiên rồi, tại sao tôi lại không hạnh phúc cho được?” Tôi liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Đức một cái, gật đầu nói.

“Vậy sao?” Phan Huỳnh Đức chỉ nhẹ nhàng nói lại một tiếng, sau đó anh ta không nói gì thêm nữa.

Nhìn bộ mặt giả dối kia lại trở nên lạnh giá quỷ quyệt như cũ, lòng tôi khẽ động, nói: “Phan Huỳnh Đức, hôm nay anh đã tốn bao nhiêu rồi? Anh hãy làm giấy nợ đi, sau này nhất định tôi sẽ trả đủ.” “Ngày mai tôi sẽ kêu thư kí gửi qua cho em.” Phan Huỳnh Đức lại khôi phục vẻ mặt bướng bỉnh như trước, nhàn nhạt nói với tôi.


“Vậy đi.” Tôi gật đầu, vừa sửa sang lại quần áo thì nhận được cuộc điện thoại của Trịnh Phương Thảo.

“Bảo Nhi…” “Hu hu hu.”
Vừa mở điện thoại ra, tôi lập tức nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mẹ Trịnh Phương Thảo truyền tới, ngay sau đó, tiếng khóc vang lên.

Trước giờ mẹ luôn là người phụ nữ xinh đẹp mạnh mẽ, rất ít khi bà mất khống chế như vậy, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi? “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Đừng có khóc mà.” “Bảo Anh… Mę thật lòng xin lỗi con… Xin lỗi con…” “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao tự dưng lại nói xin lỗi con?”
Tôi không tài nào hiểu được.

“Bánh Gạo… Không thấy Bánh Gạo đâu hết.” Dứt lời, tiếng khóc thút thít của mẹ Trịnh Phương Thảo lại vang lên thêm lần nữa, câu nói của bà khiến điện thoại tôi đang cầm trên tay rơi thẳng xuống nền đất.

Không thấy Bánh Gạo đâu.

Ở đầu dây bên kia, tiếng khóc thút thít của Trịnh Phương Thảo vẫn dai dẳng không dứt.

Tuy nhiên, vào giờ phút này, tôi đã không còn tâm trí nào để nghe được nữa.

Không thấy Bánh Gạo của tôi đâu hết… Phải làm sao bây giờ? Không nhìn thấy Bánh Gạo của tôi đâu.

“Huỳnh Bảo Nhi, em làm sao vậy?” Phan Huỳnh Đức đứng bên cạnh thấy tôi không ngừng run rẩy, anh ta nhíu mày, khẽ động vào người tôi gọi.

“Lập tức… Đến bệnh viện… Phải đến đó ngay…” Tôi sợ hãi 11 ngẩng đầu, nhìn Phan Huỳnh Đức nói với giọng khàn khàn.

“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Phan Huỳnh Đức nắm lấy cánh tay tôi, nhìn tôi với đôi mắt thâm trầm, nhẹ giọng hỏi.

“Bánh Gạo… Không thấy… Không thấy con trai của tôi đâu hết.” Tôi sợ hãi nhìn Phan Huỳnh Đức, giọng nói không tự chủ được mà trở nên nghẹn ngào.

“Huỳnh Bảo Nhi, em bình tĩnh chút đi.”
Phan Huỳnh Đức giữ chặt hai bả vai tôi, dùng sức khiến cơ thể loạng choạng của tôi có thể đứng vững, trầm giọng nói.

“Bình tĩnh? Anh kêu tôi phải bình tĩnh thế nào? Đó là con trai tôi, chứ đâu phải con trai anh?” Nghe được tin Bánh Gạo mất tích, tôi như người mất não vậy, không còn biết suy nghĩ nữa.

“Huỳnh Bảo Nhi” Phan Huỳnh Đức bị tôi hét như vậy, anh ta cũng không nhịn được mà gầm lên với tôi.


Hai mắt tôi bắt đầu đỏ, tôi nhìn Phan Huỳnh “Buông tôi ra đi, tôi phải đi tìm Bánh Gạo”
Đức, đau khổ nói: “Chết tiệt, giờ xe còn đang chạy, không lẽ em muốn bị đâm chết sao?”
Phan Huỳnh Đức ôm chặt tôi, khuôn mặt anh ta đen lại, lạnh lùng nói.

Nghe được câu nói này của Phan Huỳnh Đức, tôi mới bình tĩnh trở lại.

“Huỳnh Bảo Nhi, em nghe cho rõ những gì tôi nói đây, hiện giờ em cần phải bình tĩnh lại, em nghĩ với tình trạng như bây giờ, em có thể tìm được con trai sao?”
Phan Huỳnh Đức lạnh lùng quát, khiến bộ não vốn đang mất tự chủ của tôi dần hoạt động bình thường trở lại.

Phan Huỳnh Đức nói không sai, giờ tôi phải bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh mới giải quyết được vấn đề mà thôi.

Sau khi xe chạy tới bệnh viện, tôi lập tức xuống xe, chạy về phía phòng bệnh của Bánh Gạo.

Lúc tôi bước vào, bố Nguyễn Trung Quân đang cố gắng an ủi mẹ Trịnh Phương Thảo, sau khi thấy sự xuất hiện của tôi, khuôn mặt anh tuấn thành thục của ông hiện lên vẻ bất lực và phức tạp, ông nói: “Bảo Nhi, con đến an ủi mẹ con chút đi, bà ấy khóc suốt từ nãy đến giờ rồi.”
“Mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với Bánh Gạo vậy?” Nhìn mẹ khóc hết nước mắt như vậy, lòng tôi cũng chua xót không kém.

“Bảo Nhi, là tại mẹ, vừa nãy mẹ đưa Bánh Gạo đi ăn cơm ở nhà ăn bên ngoài bệnh viện, lúc ăn cơm xong, mẹ để Bánh Gạo ngồi ở đó, rồi đi vệ sinh một chút, đến khi quay lại thì đã không thấy Bánh Gạo đâu nữa rồi.

Mẹ có đi hỏi mấy người phục vụ ở đấy, nhưng tất cả bọn họ đều nói không thấy có người nào khả nghi bắt Bánh Gạo đi cả.”
Trịnh Phương Thảo nghẹn ngào kể lại mọi chuyện với tôi.

Nghe xong, nét mặt tôi trầm xuống, cố gắng tìm tia hi vọng: “Vậy camera thì sao? Không phải ở nhà ăn có camera hả?”
“Hôm nay lại đúng vào ngày bọn họ thay camera mới, cho nên camera cũ đã bị dỡ bỏ, nên chúng ta không thể dùng camera để xem chuyện gì xảy ra được.”
“Bánh Gạo còn nhỏ như vậy, đến đi còn không vững, chắc chắn không phải thằng bé tự bỏ đi, chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là bị người khác bể đi” Hốc mắt mẹ đỏ ngầu, tiếp tục nói.

“Nếu Bánh Gạo xảy ra chuyện gì, thì mẹ phải làm sao bây giờ? Hu hu hu.” Bà nói xong, lại thút thít khóc.

.

ngôn tình hài
Nhìn mẹ khóc thảm thương như vậy, tôi vô cùng đau khổ, không kìm được lòng quay sang nói với bố: “Bố à, bố chăm sóc mẹ cho tốt nha, con đi tìm Bánh Gạo.” “Được rồi.”
Bố gật đầu, ôm mẹ rồi quay qua đáp lại tôi.

Rời khỏi phòng bệnh của Bánh Gạo, tôi và Phan Huỳnh Đức lập tức bước vào thang máy, đi tới nhà ăn mà mẹ nói.

Tôi gặp người phục vụ để hỏi rõ tình hình, mọi chuyện đúng như những gì mẹ Trịnh Phương Thảo nói khi nãy.

Lúc ấy nhà ăn đang thay camera mới, cho nên đã gỡ bỏ camera cũ, khi tôi hỏi những người phục vụ có mặt ở đó, họ chỉ nói có nhìn thấy mẹ bế một đứa bé đi vào ăn cơm, nhưng không thấy ai bế đứa bé rời đi cả.

Không lẽ, Bánh Gạo vẫn còn trong nhà ăn này sao?
“Không cần khẩn trương quá đâu, trước tiên tôi sẽ kêu người tới tìm lại nhà ăn này một lần nữa.” Khi tôi đang sốt ruột không biết làm thế nào, Phan Huỳnh Đức đứng bên cạnh đã nắm lấy tay tôi, nhìn tôi nói.


“Phan Huỳnh Đức, làm phiền anh rồi.”
Người của Phan Huỳnh Đức tương đối nhiều, nếu có anh ta hỗ trợ, dĩ nhiên mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.

“Giờ em qua bên kia ngồi trước đi” Phan Huỳnh Đức nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi đến ngồi lên một chiếc ghế.

Tôi vừa ngồi xuống thì tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi lại được một trận kinh hồn bạt vía, cứ nghĩ là chuyện của công ty, ai ngờ vừa mới mở máy đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc của Trần Thanh Vũ vang lên

“Huỳnh Bảo Nhi, em làm cái gì mà giờ mới nghe điện thoại của anh hả, có biết anh gọi cho em đến cả chục cuộc rồi không, em đang làm gì? Có phải lại đang ở cạnh tên nào không?” Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không vui của Trần Thanh Vũ.

“Trần Thanh Vũ.” Nghe được giọng nói của anh, nước mắt tôi cứ thế mà chảy đầy cả một hồ nước.

Tôi sụt sịt, không kìm được gọi tên anh.

“Giọng của em bị làm sao vậy? Ai bắt nạt em à?” Giọng nói của Trần Thanh Vũ lạnh đi không kém, anh hỏi tôi.

“Bánh Gạo mất tích rồi.” Tôi sụt sịt, nghẹn ngào nói với Trần
Thanh Vũ.

“Giờ anh sẽ về ngay.” Trần Thanh Vũ nghe vậy, anh chỉ nói với tôi một câu duy nhất.

“Vâng.”
Tôi cắn môi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, giờ tôi rất sợ, tôi sợ rằng Bánh Gạo sẽ xảy ra chuyện gì đó.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ giúp em tìm được con trai.” Sau khi tôi ngắt kết nối với Trần Thanh Vũ, Phan Huỳnh Đức liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi đứng dậy rời đi.

Tôi nhìn bóng dáng Phan Huỳnh Đức đang xa dần, đôi mắt đẫm lệ, dùng sức nắm chặt tay.

Bánh Gạ con đang ở đâu vậy? Mẹ lo lắng cho con lắm đấy.

Cuối cùng, chúng tôi đã lục tung khắp nhà ăn mà vẫn không thấy chỗ nào khả nghi.

Lúc mẹ đưa Bánh Gạo vào dùng cơm, mọi người đều nhìn thấy, nhưng lúc Bánh Gạo bị bế ra ngoài, lại không có ai nhìn thấy, giống như Bánh Gạo thật sự đã biến mất vào hư không vậy?
Phan Huỳnh Đức huy động người lục tung cái thành phố này lên chỉ để tìm Bánh Gạo, tôi cũng cho người ra ngoài tìm thằng bé, chỉ mong có thể tìm ra nó.

Tôi nghĩ đến mấy khả năng có thể xảy ra, nên kêu người đi điều tra thử, kết quả Nguyễn Mỹ đã thật sự rời khỏi thành phố, hơn nữa thời gian lúc cô ta rời đi cũng khác hoàn toàn thời gian Bánh Gạo mất tích, cho nên chuyện Nguyễn Mỹ bắt cóc Bánh Gạo là không có khả năng.

Về phần Diệu Hoa, tuy cô ấy thực sự oán hận tôi, nhưng mấy ngày nay cô ấy luôn ở bên ngoài, cũng không có tin tức gì cho thấy cô ấy đã quay về.

Còn Huỳnh Sang và Trương Mỹ Phân đã bị bắt đi, sẽ không có chuyện họ bắt cóc Bánh Gạo để trả thù tôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận