Nhìn vẻ mặt non nớt đáng yêu của bé Gạo Tẻ, niềm hạnh phúc ấm áp chợt trỗi dậy trong lòng Huỳnh Bảo Nhi.
Trong suốt một chuyển đi này, Hoàng Khánh Ngân không dám nói lời nào, dù sao cô ta cũng chỉ là một người giúp việc mà thôi, sao dám mở miệng lúc này cơ chứ.
Hoàng Khánh Ngân ngẩng đầu, âm thầm nhìn Trần Thanh Vũ, trong lòng có hơi bối rối.
Thật không ngờ dáng vẻ của Trần Thanh Vũ là như thế này, đúng là một người đàn ông uy nghiêm sang chảnh thật.
“Mẹ, mẹ lên lầu nghỉ ngơi trước đi, con đã bảo người giúp việc chuẩn bị bữa tối rồi.” Sau khi về đến biệt thự, Trần Quân Phi nhìn Huỳnh Bảo Nhi, ôn hòa nói.
“Được.” Huỳnh Bảo Nhi cũng rất muốn đi ngủ, không biết có phải do tuổi ngày càng lớn hay không, bà cảm thấy thân thể mình dần suy nhược rồi.
Trần Thanh Vũ ôm Huỳnh Bảo Nhi về phòng của bọn họ nghỉ ngơi, còn bé Gạo Té thì ôm chân Trần Quân Phi, ngửa đầu hỏi: “Anh hai, có phải mẹ bị bệnh rồi không?”
“Sao em lại hỏi vậy?” Trần Quân Phi ngôi xổm xuống, vuốt tóc cô bé hỏi.
“Bởi vì sắc mặt của mẹ nhìn có vẻ không được tốt cho lắm, nên… bé Gạo Tẻ nghĩ có phải mẹ bị bệnh rồi hay không?” Bé Gạo Tẻ nói, nghe qua có hơi ngây thơ, nhưng thật sự khiến Trần Quân Phi để ý.
Sắc mặt anh tối sầm lại, ôm lấy cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của bé Gạo Tẻ, nói: “Chắc là do mẹ đi đường dài nên mệt quá thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Bé Gạo Tẻ thở dài, ngáp một cái, nói: “Anh hai, để chị xinh đẹp kể chuyện cổ tích cho bé Gạo Tẻ nghe đi.”
“Cô chủ, tôi cũng biết kể chuyện cổ tích, bây giờ chị tôi đang làm việc trong vườn hoa rồi, hay là để tôi kế cho cô chủ nghe nhé?” Thấy bé Gạo Tẻ mong mỏi Hoàng Song Thư như thể, ánh mắt Hoàng Khánh Ngân hiện lên vẻ ghen ghét.
Có ta nhìn bé Gạo Tẻ, nở nụ cười nịnh nọt.
Bẻ Gạo Tẻ nhìn sang Hoàng Khánh Ngân, sau đó lắc đầu nói: “Không cần đâu, em chỉ thích chị gái xinh đẹp thôi, anh hai, anh gọi chị gái xinh đẹp cho em đi.”
“Được rồi, để anh hai gọi quản gia đưa Hoàng Song Thư đến đây.” Nhìn Bé Gạo Tẻ làm nüng như thế, Trần Quân Phi bất đắc dĩ nói.
Trần Quân Phi liếc nhìn Hoàng Khánh Ngân, tuy trong lòng cô ta ghen ghét, nhưng lại không dám bộc lộ trước mặt Trần Quân Phi, đành phải ra sân sau gọi Hoàng Song Thư.
Lúc Hoàng Khánh Ngân tới thi Hoàng Song Thư còn đang dọn dẹp cây cỏ, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong lòng Hoàng Khánh Ngân chợt bùng lên lửa giận.
“Chi, cô chủ muốn chị qua đó kìa” Hoàng Khánh Ngân đi qua, nói năng hơi cọc căn.
Hoàng Song Thư không nhận ra địch ý của Hoàng Khánh Ngân đối với mình, cô buông bình tưới nước ra, tay quẹt qua một cái, bùn đất tức thì dính lên khiến khuôn mặt thanh tú trở nên hơi bấn.
“Cô chủ tìm chị à?”
“Em ấy muốn nghe chị kể chuyện cổ tích.” Hoàng Khánh Ngân chán ghét liếc nhìn Hoàng Song Thư, không biết tại sao bé Gạo Tẻ lại thích cô như vậy nữa.
Xét về tướng mạo, chang phải cô ta xinh đẹp hơn Hoàng Song Thu à? “Chị qua ngay đây.” Hoàng Song Thư nhìn Hoàng Khánh Ngân, bối rối rời khỏi vườn hoa.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Hoàng Khánh Ngân tức giận đá bay bình tưới nước.
Cô ta muốn trở nên giàu có, muốn tất cả mọi người phải hâm mộ mình, muốn mọi người phải để ý đến minh, không bao giờ… muốn trải qua cuộc sống nghèo khổ như vậy nữa.
“Đây là hai người giúp việc mới đến à?” Huỳnh Bảo Nhi nhin Hoàng Khánh Ngân và Hoàng Song Thư chăm sóc cho bé Gạo Té, hỏi.
Trần Quân Phi hơi lúng túng nói: “Vâng, là con tìm đến để chăm sóc cho con bé.”
“Vậy à…” Biểu hiện bối rối của Trần Quân Phi khiến Huỳnh Bảo Nhi hơi nghi hoặc, bà mim cười, bỏ qua vấn đề này.
Thấy Huỳnh Bảo Nhi không hỏi nữa, Trần Quân Phi cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Một bữa cơm bình hòa êm ẩm trôi qua.
Sau khi ăn tối, Huỳnh Bảo Nhi thấy Trần Thanh Vũ đang chơi với bé Gạo Tẻ thì bèn đi tìm Trần Quân Phi.
Ra ngoài sân, bà nhìn thấy anh đang ngồi hút thuốc, gương mặt kia rất giống với Trần Thanh Vũ lúc còn trẻ, quá là giống nhau như đúc.
Mỗi lần nhìn Trần Quân Phi, bà lại nhớ đến dáng vẻ thiếu niên của Trần Thanh Vũ.
“Mẹ, sao mẹ lại ra đây?” Trần Quân Phi phát hiện có người tới, còn tưởng rằng người giúp việc nào đó không có mặt đến đây quấy rầy mình.
Sau khi nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi đứng cách đó không xa thì hơi khẽ nhíu mày.
Anh hằng giọng, dụi tắt điều thuốc, sau đó đi đến chỗ Huỳnh Báo Nhi.
Huỳnh Bảo Nhi nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của Trần Quân Phi, hỏi: “Sao vậy? Có phải đang phiền lòng chuyện gì không?”
“Cũng không hån.” Trần Quân Phi lắc đầu, dìu Huỳnh Bảo Nhi ngôi xuống ghế dài.
Đã lâu rồi Huỳnh Bảo Nhi chưa về nhà họ Trần, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc này nên nhịn không được thở dài một hơi: “Nhìn con và bé Gạo Tẻ lớn như vậy, mẹ nhận ra mình đã già rồi.”
“Mẹ mãi ở tuổi mười tám, không già chút nào” Trần Quân Phỉ nhìn thấy vài sợi tóc bạc trên đầu Huỳnh Bảo Nhi, nói.
“Đầu đã bạc cả rồi, còn dám nói không già à? Quân Phi nhà ta biết dỗ người khác từ bao giờ đấy?” Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy thì tinh nghịch nhìn Trần Quân Phi, nói.
Mặt anh đỏ lên, thể nhưng do trời lờ mờ tối nên không nhin “Quân Phi, con cũng nên kết hôn rồi.” ro Năm nay Trần Quân Phi đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi, cũng đã đến tuổi nên thành gia lập thất.
Bà muốn ôm cháu trai, ít nhất phải nhìn thấy hai người Phan Huỳnh Báo và Trần Quân Phi lập gia đình thì mới yên lòng được.
“Con không muốn kết hôn” Trần Quần Phi hơi chán ghét nhíu mày.
“Sao mà được? Người phụ nữ lúc trước vẫn luôn đi theo con à?” Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trần Quân Phi, mở miệng hỏi.
Huỳnh Bảo Nhi biết Trần Quân Phi có một tình nhân, cô gái này ở bên cạnh thằng bé rất lâu, tên là Cẩm Tiên.
“Ừm, cô ta vẫn luôn theo con.” Trần Quân Phi cũng không giấu diếm, gật đầu nói.
“Nếu cảm thấy cô gái này tốt thì kết hôn đi, mẹ và bố con không yêu cầu phải môn đăng hộ đối, chỉ cần con hạnh phúc là được rồi.” Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trần Quân Phi với ánh mắt phức tạp, nói.
Cơ thể anh cứng đờ, bình tĩnh nói: “Chỉ là một người dùng để thỏa mãn nhu cầu mà thôi, không có tư cách kết hôn với con.”
“Quân Phi.” Nghe những lời tuyệt tình của Trần Quân Phi, trong lòng Huỳnh Bảo Nhi bỗng có một tia rét buốt.
Trần Quân Phi hé miệng như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng khi đối mặt với Huỳnh Bảo Nhi thì anh không nói lời gì cả.
Huỳnh Bảo Nhi nghiêm túc nhìn Trần Quân Phi, bình thản nói: “Quân Phi, cô ấy yêu con.”
“Người yêu con có rất nhiều.” Dường như Trần Quân Phi không muốn tiếp tục câu chuyện về Cẩm Tiên với Huỳnh Bảo Nhi, anh nhíu mày nói.
“Mẹ hy vọng con được hạnh phúc, con không thích người phụ nữ nào sao?* Đối với chuyện con mình lăng nhăng, bà cũng có biết một chút.
Thế nhưng Huỳnh Bảo Nhi hy vọng có một người phụ nữ có thể nấm giữ trái tim của Trần Quân Phi, khiến anh được hạnh phúc “Không có, đối với con, phụ nữ chỉ dùng để giải quyết nhu cầu mà thôi, ngoại trừ chuyện này thì không còn gì nữa.”
“…” Huỳnh Bảo Nhi nhìn gương mặt lạnh lùng của Trần Quân Phi, muốn nói gì đó nhưng lời lại nghẹn ở cổ họng, không nói ra được.
“Mẹ, mẹ ở với bố có hạnh phúc không?” Hồi lâu, một trận gió thoảng qua, Trần Quân Phi đột nhiên hỏi Huỳnh Bảo Nhi.
Hạnh phúc ư? “Ừm, rất hạnh phúc.” Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trần Quân Phi, cất giọng nói từ tận đáy lòng.
“Quân Phi, con cũng sẽ giống mẹ, tìm được một người phụ nữ khiến con rung động.
Vì người này con sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, sẽ đau thương, và cũng sẽ hạnh phúc.
Thật ra, kết quả của tình yêu chính là ngọt bùi cay đăng mà thôi.”
Trần Quân Phi hơi mờ mịt nhìn gương mặt ánh lên vẻ hạnh phúc của Huỳnh Bảo Nhi, cảm thấy hoang mang.
Đến tận bây giờ, Trần Quân Phi vẫn không biết rốt cuộc hạnh phúc là thứ gì.
Trần Quân Phi đang nói chuyện phiếm với Huỳnh Bảo Nhi thì quản gia đến, nói là Phan Huỳnh Bảo đã tới.
Lâu rồi Huỳnh Bảo Nhi không gặp Phan Huỳnh Bảo, bà nói một tiếng với Trần Quân Phi sau đó rời đi.
Sau khi Huỳnh Bảo Nhi rời đi thì Trần Quân Phi lái xe ra khỏi biệt thự.
“Cơ thể mẹ không sao chứ?” Sau khi hàn huyên một lúc thì Phan Huỳnh Bảo và Huỳnh Bảo Nhi đi vào nhà, đột nhiên anh ấy hỏi.
Huỳnh Bảo Nhi nghe vậy thì sắc mặt hơi tái lại, bà cụp mắt, nhìn thoáng sang Phan Huỳnh Bảo rồi không nói gì cả.
Phan Huỳnh Bảo nhíu mày, đôi mắt xanh lục chợt tối sầm lại.
“Mẹ, có phải me có chuyện gì gạt con có phải không?” Cảm giác của Phan Huỳnh Bảo nhay bén hơn Trần Quân Phi nhiều.
Nghe Phan Huỳnh Bảo nói vậy, bà không khỏi thở dài một hơi: “Huỳnh Bảo, thật ra mẹ chỉ bị cảm mạo mà thôi, ngay cả chuyện này cũng bị con phát hiện.”
“Chỉ là cảm mạo thôi ư? Hình như không phải đầu nhỉ? Vài ngày trước chủ Lê Hoàng Long hình như đến chỗ hai người ở Provence, không phải chú ấy đang đi du lịch với vợ mình sao?”
Quả nhiên Phan Huỳnh Bảo có cho người quan sát động tĩnh của Huỳnh Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ, cho nên ngay cả chuyện này anh ấy cũng đều biết rõ tường tận.
Vẻ mặt Huỳnh Bảo Nhi phức tạp nhìn Phan Huỳnh Bảo đang hung hăng kia, vươn tay chạm vào gương mặt tuấn tú: “Huỳnh Bảo, dẫn mẹ đến gặp bổ của con đi”
Lâu rồi bà không gặp Phan Huỳnh Đức, có lẽ vì không dám gặp nhỉ? “Mẹ đừng lảng sang chuyện khác, trả lời con đi.”
Phan Huỳnh Bảo hiểu rất rõ Huỳnh Bảo Nhi chi đang bé sang chuyện khác mà thôi.
Anh giận tái mặt, buồn bực nói với bà.
Huỳnh Bảo Nhi biết rõ tính cách của Phan Huỳnh Bảo nóng nảy và vô cùng cố chấp, nhất định không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Bà vỗ vai Phan Huỳnh Báo, cười nhẹ nói: “Được rồi, sau khi thấy bố con mẹ sẽ nói cho con biết, giờ đưa mẹ đến nhà họ Phan đi”
“Ông ấy có tức giận không?” Phan Huỳnh Bảo nhướng mày nhìn về phía Trần Thanh Vũ đang chơi với bé Gạo Tẻ trong phòng khách.
“Không đâu.” Huỳnh Bảo Nhi lắc đầu nói.
Trong lòng Trần Thanh Vũ đã chấp nhận chuyện minh có một người em trai là Phan Huỳnh Đức.
Tuy chưa bao giờ nói qua nhưng Trần Thanh Vũ đã thừa nhận người em trai này rồi.
Sự ra đời của Phan Huỳnh Bảo là ngoài ý muốn, trong lòng Trần Thanh Vũ có thể thấy không thoải mái, nhưng cũng chưa bao giờ phàn nàn gì cả.
Bởi Trần Thanh Vũ biết rõ quyết tâm của Phan Huỳnh Đức.
nhỉ.”
“Bảo Nhi, lâu rồi không gặp chị, chị vẫn xinh đẹp như vậy Điền Thanh Mây biết hôm nay Huỳnh Báo Nhi và Trần Thanh Vũ về nước nên đã chờ ở nhà họ Phan.
Bà ấy biết rõ, Huỳnh Bảo Nhi chắc chắn sẽ ghé qua đây một chuyển.
“Thanh Mây, cũng lâu rồi nhỉ” Huỳnh Bảo Nhi nhìn Điền Thanh Mây, gật đầu nói.
Điền Thanh Mây luôn mang đến cho Huỳnh Bảo Nhi một cảm giác khiến người ta đau lòng..