Nếu không phải do bé Gạo Tẻ thích Hoàng Song Thư thì Trần Quân Phi đã đuổi cô đi từ lâu rồi.
Bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, anh thật sự hận không thể giết Hoàng Song Thư cho hả giận.
“Tôi… tôi cũng không biết.
Tôi vẫn giống như mọi ngày mang thuốc tới cho bà chủ, bà uống xong thi tôi lấy cho bà chủ chút kẹo hoa quả, thế nhưng bà ấy còn chưa kịp ăn đã bắt đầu…”
“Đệ tiện, cô bó cái gì vào trong thuốc đúng không?”
“Nói.”
Hoàng Song Thư bồn chồn lo sợ mà giải thích, còn chưa nói xong thì trên mặt đã nhận một cái tát của Trần Quân Phi.
Hoàng Song Thư bị đánh suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Hai mắt cô đỏ bừng khi nhìn thấy Trần Quân Phi đang giận sôi lên như một con dã thú, sợ hãi mà lắc đầu: “Không phải… không phải như thế, tôi không bỏ cái gì cả, cậu chủ Phi, anh hãy tin tôi.”
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cái loại gái điểm như cô sao?” Trần Quân Phi dùng ánh mắt âm u hung tợn mà nhìn Hoàng Song Thư, từng câu từng chữ ác liệt lại lạnh lùng tàn khốc như xé rách cả trái tim cô.
“Anh hai.” Bé Gạo Tẻ đang trong vòng tay của Trần Thanh Vũ, thấy anh như vậy, cô bé dường như bị dọa sợ mà mếu máo, tựa như con thỏ nhỏ kinh hoảng khe khẽ gọi tên anh.
“Hoàng Song Thư, cô dám ra tay với mẹ tôi, tôi sẽ giết cô.”
Dường như Trần Quân Phi hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của bé Gạo Tẻ, lúc này anh đã hoàn toàn bị bao trùm trong sự phẫn nộ tới tận cùng, anh tựa như rơi vào đại dương của sự căm phẫn do chính minh tạo ra, hoàn toàn không nghe được cô bẻ đang nói gì.
“Câu Phi… tôi không làm… tôi thật sự không làm Hoàng Song Thư trợn to hai mắt nhìn Trần Quân Phi bố nhào tới siết chặt lấy cổ cô, giọng nói run rẩy gãy đứt.
“Đồ để tiện, tôi phải giết cô Trần Quân Phi hoàn toàn không nghe được lời cô nói, hai tay anh mạnh mẽ siết lấy cổ Hoàng Song Thư tựa như thật sự muốn bóp chết cô vậy.
Ngay lúc Hoàng Song Thư cảm nhận được cái chết đang tới thật gần, Phan Huỳnh Bảo lại ra tay kéo Trần Quân Phi sang một bên.
Trần Quân Phi tựa như một con sư tử đã mất đi lý trí giận dữ mà gầm lên với Phan Huỳnh Bảo: “Phan Huỳnh Bảo, mẹ nó, cậu có ý gì?”
“Anh bình tĩnh lại cho tôi” Sắc mặt Phan Huỳnh Bảo cũng không hề tử tế, anh ấy tát Trần Quân Phi một cái để ngăn lại cơn giận dữ của anh.
“Anh hai, anh ba, huhuhu..” Bé Gạo Tẻ tựa vào lồng ngực Trần Thanh Vũ mà nhìn hai người Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo đối chọi nhau gay gắt, tiếng khóc nức nở không kìm nén được chợt bật ra khỏi cổ họng.
“Hai thằng chúng mày đều im hết cho tao.” Trần Thanh Vũ đanh mặt lại, vừa vỏ về an úi bé con trong lòng ngực vừa lạnh lùng quay ra nói với hai người.
Ánh mắt hung tợn đó ngầu của Trần Quân Phi lướt trên người Phan Huỳnh Bảo rồi hất đầu quay đi, dáng vẻ giống như khinh miệt vô cùng.
Phan Huỳnh Bảo nhíu mày, quay sang nhìn Hoàng Song Thư đang vô cùng chật vật dùng sức mà họ lên từng tiếng, cất giọng lạnh lùng: “Hoàng Song Thư, cô có bỏ cái gì vào trong thuốc của mẹ tôi không?”
Sức khỏe của Huỳnh Báo Nhi sau khi được một cụ thầy thuốc đông y điều trị thì đã dần trở nên ổn định, hôm nay lại xảy ra tình trạng này chắc chắn là có kẻ nào đó đã bỏ thứ gì vào thuốc, bằng không Huỳnh Bảo Nhi cũng không đột nhiên lại trở nên như vậy.
“Tôi không làm, tôi thật sự không làm gì cả” Hoàng Song Thư lắc đầu, sắc mặt tái nhợt mà đáp.
Ngay lúc mọi người đang vô cùng căng thẳng, cánh cửa phòng phẫu thuật lại bật mở, Lê Hoàng An mang theo gương mặt mệt mỏi từ trong phòng đi ra, Địa vị của Huỳnh Bảo Nhi trong lòng người nhà họ Trần ra sao, cậu ta đều biết rõ.
Vì thế nên đương nhiên cậu phải tập trung tinh thần cao độ, toàn thân đều mệt mỏi rã rời.
“Sao rồi?” Trần Thanh Vũ dẫn đầu mở miệng, cánh tay bọc lấy bẻ Gạo Tẻ cũng không kiềm chế được mà trở nên căng cứng.
Lê Hoàng An nhìn Trần Thanh Vũ thản nhiên mà đáp: “Bác yên tâm đi, đã không còn nguy hiểm nữa rồi, trong thuốc có một chất được chiết xuất từ gai của cá mặt quỷ, có độc, nhưng bà Trần dung nạp một lượng rất ít, chúng cháu đã rửa ruột cho bà ấy rồi, tiếp theo chỉ cần điều dưỡng cho tốt là được.”
“Thật sự là cô đã đầu độc bà ấy? Mẹ nó, Hoàng Song Thư, cô muốn làm gì hả?”
Trần Quân Phi vừa nghe tới từ gai cá mặt quỷ, lại còn có độc nên lập tức quay sang giận dữ hét vào mặt Hoàng Song Thu Hoàng Song Thư nghe được kết quả cũng vô cùng hoảng sợ, cô trợn lớn mắt lên nhìn Trần Quân Phi đang bừng bừng phẫn nộ, nói một cách kích động: “Cậu Phi, anh tin tôi, tôi không làm, thật sự không làm gì cả.”
“Thuốc là do cô sắc, rồi cũng chính cô rót mang lên cho mẹ tôi, không phải cô thì còn ai vào đây? Loại độc ác để tiện như cô, tôi tuyệt đối không cho phép cô tiếp tục xuất hiện ở nhà họ Trần nữa, lập tức cút xéo cho tôi.”
Khuôn mặt Trần Quân Phi tối sầm xuống, tức giận mà gầm lên với Hoàng Song Thư.
Ngón tay Hoàng Song Thư như đóng băng lại, cô cần môi nhìn về phía Trần Quân Phi, không nhúc nhích như bị chôn chân tại chỗ.
Sau khi Huỳnh Bảo Nhi được bác sĩ đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Trần Thanh Vũ cùng mọi người đều đi theo, cả dãy hành lang chỉ còn lại hai người Lê Hoàng An cùng Hoàng Song Thư.
Lê Hoàng An xưa nay đều khá là thương hoa tiếc ngọc, thấy Hoàng Song Thư bị Trần Quân Phi đối xử như vậy thi không nhịn được mà cất lời: “Cô vẫn nên đi đi thì hơn, Trần Quân Phi vẫn luôn rất quan tâm mẹ của mình, bây giờ mẹ anh ấy lại gặp chuyện này, anh ấy nổi giận như vậy cũng là đương nhiên thôi.
Chất độc này dù có phải là cô bỏ vào hay không thì anh ấy đều mặc định rằng cô muốn hãm hại mẹ của anh ấy thôi.”
“Nhưng tôi không làm.” Hoàng Song Thư cố chấp nhìn Lê Hoàng An, cả giận nói.
“Cô nói với tôi thi có ích lợi gì? Cô lại không có bằng chứng để chứng minh mình trong sạch mà?” Lê Hoàng An nhún vai, vẻ mặt vô tội cực kỳ.
Nghe Lê Hoàng An nói vậy, trên mặt Hoàng Song Thư lại treo đầy ủ rũ.
Anh ta nói không sai, cho dù cô có nói hàng ngàn lần rằng mình không làm chuyện đó thì sao chứ? Trần Quân Phi cũng vẫn không tin có.
Nghĩ vậy, Hoàng Song Thư đành phải rời khỏi bệnh viện.
Lúc này, ngay cả chút hi vọng cuối cùng cũng đã vụt khói tay cô.
Đúng vậy, vốn dĩ cô yêu Trần Quân Phi là sẽ phải chịu báo ứng, một người phụ nữ bẩn thỉu như cô, làm sao có thể xứng với anh được chứ? “Đầu độc sao?” Bốn giờ chiều, Huỳnh Bảo Nhi mới tỉnh lại, nghe Trần Thanh Vũ giải thích sự tình xong trong mất bà chợt lóe lên một tia sáng.
“Quân Phi vẫn khẳng định là do Hoàng Song Thư, nên đuối cô ấy đi rồi.”
Trần Thanh Vũ kê một chiếc gối phía sau lưng cho Huỳnh Bảo Nhi để bà có thể nằm thoái mái hơn một chút.
Huỳnh Bảo Nhi nghe ông nói vậy thì không kim chế được mà cau mày, lắc đầu nói: “Không phải Song Thư làm đầu”
Huỳnh Bảo Nhi rất thích tính cách của Hoàng Song Thư, mặc dù có đôi khi lại cho người ta cảm giác quá yếu đuối.
Dù sao thì lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, Huỳnh Bảo Nhi có thể hiểu được, nói cho cùng thì trước đây bà cũng đã từng yếu đuối như thế.
Song, có một điều là Huỳnh Bảo Nhi lại vô cùng tin tưởng răng Hoàng Song Thư là một cô gái hiền lành lương thiện, vì em gái mà ngay cả thân thể của mình cũng có thể đem bán, làm sao cô có thể đầu độc người ta chứ.
“Em chắc chắn vậy sao?” Trần Thanh Vũ nghe vậy thì khẽ cười ra tiếng, khuôn mặt vốn dĩ điển trai từng trải lại càng tản ra thứ mị lực vô hạn.
“Em tin con bé.
Huỳnh Bảo Nhi uể oải sờ lên mặt rồi nói.
Thấy Huỳnh Bảo Nhi lại bắt đầu mệt mỏi, Trần Thanh Vũ cũng chỉ ngồi bên cạnh trông chừng bà, không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Khi Trần Quân Phi tới nơi, Trần Thanh Vũ đang ngôi đọc báo.
Ông ngẩng đầu lên thấy anh thì nói nhỏ: “Mẹ con vừa rồi có tính lại một lúc.”
“Bây giờ lại ngủ rồi ạ?” Trần Quân Phi nghe thấy thế cũng nhẹ giọng nói.
“Ừ, bà ấy hơi mệt, để bà ấy ngủ thêm một lúc nữa đi.”
“Bố, bố về nhà nghỉ đi, để con ở đây với mẹ là được rồi.”
“Công ty có bận lầm không?” Nghe vậy, Trần Thanh Vũ buông tờ báo trong tay xuống, hỏi một cách thản nhiên.
“Con giao cho cấp dưới làm rồi, không vấn đề gì”
“Vậy bố về hầm cho mẹ bát canh, con ở đây để ý nhé, có vấn đề gì thì phải gọi ngay cho bổ.”
Trần Thanh Vũ nhìn Trần Quân Phi mà nói như ra lệnh.
“Vâng.” Trần Quân Phi gật đầu.
Sau khi Trần Thanh Vũ rời đi, anh lập tức ngồi xuống bên giường Huỳnh Bảo Nhi, lặng lẽ mà ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của bà tới ngẩn người.
Không biết anh đã ngồi được bao lâu, cho tới khi Huỳnh Bảo Nhi lại hé mắt.
Trần Quân Phi ôm lấy bà, trong giọng nói mang theo sự yếu ớt hoang mang.
“Mẹ, cảm ơn mẹ đã không có chuyện gì.”
Chỉ cần tưởng tượng đen Huỳnh Bảo Nhi sẽ gặp phải chuyện gì, trái tim Trần Quân Phi sẽ tựa như bị người nào bóp chặt, cảm giác ấy nhiều lần khiến cho anh như muốn phát điện lên.
“Thằng bé ngốc này, mẹ không sao mà!”
Huỳnh Bảo Nhi vươn tay xoa đầu Trần Quân Phi, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ.
“Người phụ nữ kia, con đã đuổi cô ta đi rồi, về sau sẽ không bao giờ có kẻ nào dám làm thương tổn mẹ nữa.” Trần Quân Phi ngẩng đầu lên nhìn Huỳnh Bảo Nhi, trong ánh mắt là cả một sự cố chấp khăng khăng.
Huỳnh Bảo Nhi nghe anh nói vậy thì khẽ nhíu mày: “Quân Phi, có phải giữa con và Song Thư từng xảy ra chuyện gì đúng không?”
Suy cho cùng thì Huỳnh Bảo Nhi cũng đã sống tới từng này tuổi rồi, nếu còn không nhìn ra được tình cảm Hoàng Song Thư dành cho Trần Quân Phi thì quá kém rồi.
“Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại có hứng thú với người phụ nữ kia thế?” Vừa nghe Huỳnh Bảo Nhi nhắc tới Hoàng Song Thư, trong đôi mất Trần Quân Phi đã lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, tựa hồ không vui mà nhìn bà.
Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trần Quân Phi với ý tứ sâu xa, thản nhiên nói: “Mẹ có thể nhìn ra được hình như Song Thư rất thích con.”
“Người thích con còn xếp được cả hàng dài” Thái độ Trần Quân Phi khinh miệt vô cùng khiến Huỳnh Bảo Nhi lại thấy đau đầu.
“Mơ thấy Hoàng Song Thư là một cô gái không tệ đâu.”
“Cùng làm chi là một con điếm thôi.” Giọng nói Trần Quân Phi như hạ nhiệt độ xuống dưới không.
Huỳnh Bảo Nhi kinh ngạc mà nhìn anh, bà hoàn toàn không ngờ được Trần Quân Phi lại ghét Hoàng Song Thư đến mức này.
“Con bé là vì em gái nó nên mới có thể..”
“Mẹ, đừng nhắc đến đồ đề tiện ấy nữa, con đã đuổi cô ta đi rồi, con cũng không muốn nhìn thấy cô ta nữa.” Trần Quân Phi hoàn toàn không có chút hứng thú nào với chuyện của Hoàng Song Thư.
“Quân Phi.” Huỳnh Bảo Nhi nhìn vẻ lạnh lùng của con trai mình lại thấy hơi lo lãng.
Bà thấy Hoàng Song Thư cũng rất tốt, nếu Trần Quân Phi có thể ở bên cô thì bà cũng có thể yên tâm.
“Mẹ, chuyện của con mẹ không cần phải lo đầu” Trần Quân Phi nhíu mày nhìn Huỳnh Bảo Nhi đang nhìn mình bằng ánh mất đựng đầy lo lắng, lãnh đạm nói.
Anh đã nói như vậy rồi thì Huỳnh Bảo Nhi cũng đành phải ngậm miệng.
Bà biết, chuyện này càng nói nhiều thì càng khiến trong lòng Trần Quân Phi trở nên tức giận, có lẽ sẽ lại càng ghét bỏ Hoàng Song Thư.
…
Sau khi bị Trần Quân Phi đuổi ra khỏi nhà họ Trần, Hoàng Song Thư lập tức một minh đi tìm việc làm thêm và trúng tuyển làm nhân viên bán hàng.
Bởi vì cứ nhớ thương Trần Quân Phi nên cô vẫn thường xuyên chạy tới nhà họ Trần lặng lẽ từ xa ngắm nhìn anh.
Mỗi khi nhìn thấy Trần Quân Phi, trong lòng cô đều dâng lên cảm giác ủ rũ thương tâm.
Hoàng Khánh Ngân vẫn tiếp tục ở lại nhà họ Trần để chăm sóc bé Gạo Tẻ.
Tuy rằng đã mấy lần cô bé đòi Hoàng Song Thư phải quay về chăm sóc mình nhưng đều bị Trần Quân Phi từ chổi, bé Gạo Tẻ cũng không còn cách nữa rồi..