Có điều, nhìn Huỳnh Bảo Nhi ngày nào cũng đau khổ như vậy, cuối cùng Trần Thanh Vũ không kìm chế được cơn thịnh nộ trong lòng nữa.
“Lúc trước mình đã nói rồi mà? Những thứ thuốc mà Phan Huỳnh Đức tiêm vào cơ thể Huỳnh Bảo Nhi, mặc dù rất tốt, trái tim cũng thay đổi, nhưng chúng ta lại không ngờ rằng, mười mấy năm sau nó có thể phát sinh ra loại di chứng như vậy.”
Lê Hoàng Long nhíu mày nhìn Trần Thanh Vũ, hơi đau đầu nói.
“Làm sao mới có thể cứu sống cô ấy? Rốt cuộc mình phải làm sao?”
Hốc mắt Trần Thanh Vũ đỏ hoe, ông quỳ trên mặt đất, nằm lấy bàn tay gầy còm của Huỳnh Bảo Nhi, đôi mắt phượng dài hẹp tràn ngập một tầng hơi nước.
“Thanh Vũ, Huỳnh Bảo Nhi có thể kiên trì được đến ngày hôm nay thực sự không dễ dàng gì, cô ấy đã đến giới hạn rồi.”
Lê Hoàng Long khó xử nhìn Trần Thanh Vũ, không nhịn được mở miệng nói.
“Câm miệng, cô ấy sẽ không có chuyện gì hết, Phan Huỳnh Đức đã trao trái tim cho cô ấy, cô ấy đã sống một thời gian lâu như vậy, chắc chắn bây giờ cũng có thể tiếp tục sống tốt, nhất định vẫn còn cách để duy trì tinh mạng của cô ấy, nhất định sẽ có cách… Đủ rồi, Thanh Vũ, chúng ta là người, không phải thần, chúng ta có thể duy trì mạng sống của Huỳnh Bảo Nhi đến bây giờ đã là một phép màu của y học rồi, cậu biết không?”
Lê Hoàng Long nhìn Trần Thanh Vũ đang bối rối không thôi, tiến lên túm lấy áo của ông nói.
“Phải làm sao đây? Tôi và Bảo Nhi phải làm sao? Rốt cuộc phải làm sao đây?”
Trần Thanh Vũ thất thần nhìn Lê Hoàng Long, lam bam.
”
Tất cả tội lỗi cử để tôi gánh hết, Huỳnh Bảo Nhi ở bên tôi lâu như vậy, tôi luôn miệng nói yêu cô ấy, nhưng lúc nào cũng làm tổn thương cô ấy.
Tôi không quyết đoán trong tình cảm, hết lần này đến lần khác làm tổn thương trái tim của Huỳnh Bảo Nhi, cô ấy ở bên tôi, thời gian hạnh phúc cũng ít đến đau lòng, rốt cuộc tôi phải làm sao đây? Trần Thanh Vũ, đừng buồn.”
Nhìn dáng vẻ đau khổ không chịu nổi của Trần Thanh Vũ, trong lòng Lê Hoàng Long cũng cảm thấy hết sức khó chịu, trước đây ông luôn cảm thấy, đàn ông có nhu cầu của đàn ông, họ sẽ đối xử với phụ nữ theo cách khác nhau tùy vào cảm xúc, ông cảm thấy chỉ cần có thể phân biệt rõ ràng là được rồi.
Nhưng hai người Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi đã khiến Lê Hoàng Long nhận ra tất cả đều không phải như vậy.
Có một loại tình cảm thực sự rất trong sáng bền bi, bởi vì tình cảm như thế này mới gọi là tình yêu.
Huỳnh Bảo Nhi không biết đã tinh dậy từ lúc nào, sau khi nghe thấy giọng nói cực kỳ đau thương của Trần Thanh Vũ thì bà hơi bất lực mở miệng, rồi gọi tên Trần Thanh Vũ.
“Bảo Nhi, em có cảm thấy không thoải mái ở đâu không? Nói cho anh biết, có khó chịu chỗ nào không?” Trần Thanh Vũ nghe được giọng nói của Huỳnh Bảo Nhi thì gần như bổ nhào về phía bà.
Nhìn gương mặt tiều tụy của người đàn ông trước mặt, Huỳnh Bảo Nhi vươn tay ra sờ lên đôi lông mày cương nghị của ông nói: “Trần Thanh Vũ, bây giờ trông anh thật khó coi.
Chỉ cần em không chế anh là được rồi.” Trần Thanh Vũ ôm chặt lấy cơ thể Huỳnh Bảo Nhi, giống như sợ rằng nếu mình buông bà ấy ra, thì bà ấy sẽ biến mất ngay trước mắt.
“Em ghét anh như thế này, Trần Thanh Vũ của em là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai kiêu ngạo, dáng vẻ ông chú đau khổ này em không thích” Huỳnh Bảo Nhi ghét bỏ nhìn Trần Thanh Vũ, để anh chính đồn lại vẻ ngoài của minh ngay lập tức.
Trần Thanh Vũ ngơ ngác nhìn dáng vẻ có phần tràn đầy sức sống của Huỳnh Báo Nhi, ông cố giấu đi nỗi đau trong lòng, nhích lại gần lông mày của bà rồi hôn lên nói: “Huỳnh Bảo Nhi, nhất định em phải tiếp tục sống, biết chưa? Được, tiếp tục sống, em sẽ sống mà.”
Huỳnh Bảo Nhi gật gật đầu, sau khi đưa mắt nhìn Trần Thanh Vũ lảo đảo rời đi, bà lập tức nhìn Lê Hoàng Long hỏi.
“Còn bao nhiêu thời gian nữa? Cũng không được một tháng, Bảo Nhi, tình trạng cơ thể của cô chắc cô cũng biết rõ, trước đây khi sinh bé Gạo Tẻ đã tổn rất nhiều sức lực, kết quả chúng tôi nghiên cứu được là có khả năng lúc sinh sản đã gây ra di chứng nên mới khiến cơ thể của cô suy yếu như vậy.
Không sao, tôi không hối hận.”
Huỳnh Bảo Nhi không hề sợ hãi, ngược lại vẻ mặt còn rất dịu dàng.
“Thực ra tôi luôn suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trước đây, hết lần này đến lần khác vật lộn giữa sự sống và cái chết, tôi đều cố gắng vượt qua, cải mạng này cũng là do Phan Huỳnh Đức cho tôi, anh ta dùng mạng sống của mình để kéo dài tuổi thọ của tôi.
Tôi có thể sống đến bây giờ, nhìn Quân Phi, Huỳnh Bảo và bé Gạo Tẻ lớn lên từng ngày, đó đã là món quà mà ông trời ban tặng rồi, chúng ta không thể tham lam như vậy mãi nữa Thanh Vũ sẽ rất buồn.
Tôi biết.” Huỳnh Bảo Nhi hạ mi mắt xuống, thản nhiên nói.
“Những ngày này tôi sẽ dùng thuốc khổng chế cơ thể của cô, cố gắng giúp cô kéo dài mạng sống, hy vọng có thể tìm được một loại thuốc mới để cứu cô.
Tất cả cứ theo duyên phận đi.” Huỳnh Bảo Nhi mệt mỏi nhằm mắt lại rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nhìn Huỳnh Bảo Nhi nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi một lần nữa, đáy mát Lê Hoàng Long hiện lên một tia mờ mịt.
Khi bước ra ngoài, ông thấy Trần Thanh Vũ đang tựa người hút thuốc bên cạnh cửa sổ cuối hành lang.
Người đàn ông vẫn mặc bộ quần áo vừa rồi, hoàn toàn không hề đi thay đồ.
Ông yên lặng dựa vào cửa sổ, bóng lưng khiến cho người nhìn có một loại cảm giác cực kỳ cô đơn lạnh lùng.
Nhìn thấy Trần Thanh Vũ như vậy, Lê Hoàng Long tiến lên, vỗ vỗ bả vai của ông ấy rồi trầm giọng nói: “Thanh Vũ, đã rất may mắn rồi.
Lê Hoàng Long, cậu biết không? Tôi chưa có một giây nào không chán ghét bản thân mình.”
Trần Thanh Vũ quay đầu lại nhìn Lê Hoàng Long, vẻ đau đớn khốn khổ vặn vẹo trên khuôn mặt đẹp trai tiều tụy.
“Chỉ cần nghĩ về những gì tôi đã làm với Bảo Nhi trước đây thì tôi lại cảm thấy đau khổ.
Sau khi Phan Huỳnh Đức cho Bảo Nhi trái tim thì tôi lại càng phát hiện ra mình không thể so sánh với Phan Huỳnh Đức.
Tôi rất khó chịu, tôi không xứng với Huỳnh Bảo Nhi, đến tận bây giờ tôi vẫn không xứng với cô ấy.
Thanh Vũ, cậu đừng nghĩ nhiều, mình cũng cảm thấy nể phục trước tình cảm của Phan Huỳnh Đức đối với Huỳnh Bảo Nhi, nhưng người cô ấy yêu là cậu, mặc dù hai người các cậu hay xảy ra cãi vã nhưng cũng đã có thể cùng nhau đi đến tận ngày hôm nay.
Tôi sẽ không để Bảo Nhi rời đi đâu, cô ấy là vợ của tôi, nỗi đau của cô ấy tất nhiên sẽ do tôi gánh chịu.
Cậu muốn làm gì?”
Lê Hoàng Long lo lắng nhìn sự điên cuồng trong đáy mắt của Trần Thanh Vũ nói.
Bởi vì Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ đã bắt đầu trở nên bất bình thường.
“Tôi chỉ muốn cô ấy có thể tiếp tục sống.”
Sau khi bỏ lại câu nói này, Trần Thanh Vũ lập tức quay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Trần Thanh Vũ, Lê Hoàng Long muốn đuổi theo nhưng lại bị Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi chặn lại, không biết hai người đã đứng nghe ở đó từ bao giờ.
Trong nửa năm nay, quan hệ của Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo trở nên rất tốt, và Trần Quân Phi cũng đã thay đổi rất nhiều, không biết có phải do chuyện của Hoàng Song Thư hay không mà Trần Quân Phi trở nên trưởng thành, ôn hoà dịu dàng hơn trước đây rất nhiều.
“Chú Hoàng Long, để bố cháu đi đi, cháu tin tưởng ông ấy.” Trần Quân Phi nhìn Lê Hoàng Long, sau đó rủ mí mắt xuống nói.
“Quân Phi, cháu không còn hận bố của cháu nữa sao?” Lê Hoàng Long nhìn Trần Quân Phi, khẽ nói.
Trong ấn tượng của Lê Hoàng Long, Trần Quân Phi dường như cực kỳ chán ghét sự xuất hiện của Trần Thanh Vũ, mỗi lần nhìn thấy thì điều không thể thiếu chính là đánh nhau.
Hai bó con này giống như kẻ địch kiếp trước của nhau vậy.
“Cháu chỉ không thích tính cách thiếu quyết đoán của bổ thôi, có điều ông ấy của bây giờ đã rất tốt rồi.
Trần Quân Phi ngẩng đầu lên nhìn Lê Hoàng Long, thản nhiên nói.
“Cháu đã lớn và biết quan tâm người khác rồi đấy.” Lê Hoàng Long cười cười nói với Trần Quân Phi.
Trần Quân Phi nằm chặt năm đấm, ánh mắt kiên định nói: “Chú Hoàng Long, bây giờ vẫn còn thời gian, cháu sẽ không từ bỏ như vậy đâu, xin chú nhất định hãy tìm ra cách cứu mẹ của cháu, mẹ cháu… còn muốn cùng bố trở thành hai ông bà lão tóc trắng xóa, hai người bọn họ đã cần thận hứa hẹn với nhau, sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời.
Được.”
Lê Hoàng Long không đành lòng từ choi Trần Quân Phi, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Trần Thanh Vũ, Lê Hoàng Long muốn đuổi theo nhưng lại bị Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi chặn lại, không biết hai người đã đứng nghe ở đó từ bao giờ.
Sau khi Lê Hoàng Long rời đi, sắc mặt Phan Huỳnh Bảo u ám nhìn Trần Quân Phi nói: “Anh, như thế này với mẹ mà nói, có lẽ cũng là hạnh phúc rồi.”
Còn hơn bị những căn bệnh đau nhức này hành hạ, thà rằng..
để Huỳnh Bảo Nhi ra đi như vậy, có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất.
“Không, mẹ, thực ra bà ấy vẫn còn muốn nhìn thế giới này thêm một chút, chi cần có hy vọng.” Trần Quân Phi nhìn Phan Huỳnh Bảo, kiên quyết nói.
Phan Huỳnh Bảo trầm ngâm nhìn Trần Quân Phi như đang suy nghĩ điều gì, sau đó gật đầu rồi rời khỏi nhà họ Trần.
Trần Quân Phi càng ngày càng trướng thành và chững chạc, dáng vẻ này của anh khiến cho người ta cảm thấy rất thích.
So với Trần Quân Phi kiêu ngạo hung hăng trước đây thì Trần Quân Phi này của hiện tại lại càng quyến rũ hơn.
“Thật vậy sao? Đã nghiêm trọng đến như vậy rồi à?”
Sau khi Điền Thanh Mây biết được bệnh tình của Huỳnh Bảo Nhi, vẻ mặt hiện lên một chút buồn bã.
“Di Mây, con không biết làm sao để có thể cứu được mẹ cả.” Phan Huỳnh Bảo guc đầu xuống, nhìn Phan Huỳnh Đức đang nằm trong quan tài băng, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ đau khổ.
Nhìn mẹ mình chịu đau đớn như vậy, Phan Huỳnh Báo cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh không cứu được Huỳnh Bảo Nhi, cho dù có rất nhiều tiên nhưng anh vẫn không thể cứu sống bà được, không thể cho Huỳnh Bảo Nhi một cơ thể khỏe mạnh.
“Mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, Huỳnh Bảo Điền Thanh Mây bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể của Phan Huỳnh Bảo rồi thì thầm nói với anh.
Mọi chuyện sẽ ổn sao? Phan Huỳnh Bảo ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Điền Thanh Mây, không nhịn được bật khóc nức nở.
“Di Mây, con không muốn mẹ phải khó chịu như vậy, bố ở trong cơ thể mẹ chắc chắn cũng sẽ rất đau đớn, nếu có ông ấy đây, nhất định sẽ nghĩ ra cách để giúp mẹ, nhưng con lại không giúp được gì cho mẹ.
Thằng bé ngốc này, chị ấy có người đàn ông mà mình yêu nhất cuộc đời ở bên cạnh rồi, Trần Thanh Vũ chắc chắn sẽ cứu được Bảo Nhi.”
Điền Thanh Mây nhìn Phan Huỳnh Bảo bằng vẻ mặt vô cùng phức tạp, bất lực nói.
Màn đêm ngoài cửa sổ thật yên tĩnh và ảm đạm, người đàn ông năm trong quan tài bằng, khuôn mặt bị băng tuyết bao trùm kia dường như đang phát ra tiếng khóc thút thít bi thương.
“Đây là cái gì? Tanh quá.” Nửa đêm, Huỳnh Bảo Nhi bị Trần Thanh Vũ đánh thức, ông đưa một cái ly đến bên môi Huỳnh Bảo Nhi, để bà ấy uống thuốc.
Đầu óc Huỳnh Bảo Nhi mơ mơ màng màng, vốn dĩ cũng không biết Trần Thanh Vũ đã cho mình uống thuốc gì.
“Ngoan nào, đây là thuốc Lê Hoàng Long để lại, nó rất tốt cho cơ thể của em, uống vào giờ này mỗi ngày, cơ thể của em sẽ càng ngày càng trở nên khỏe mạnh hơn.
Trần Thanh Vũ dịu dàng sờ lên tóc của Huỳnh Bảo Nhi nói.
Ánh sáng trong phòng rất tối, Huỳnh Bảo Nhi không thể nhìn rõ cảm xúc của Trần Thanh Vũ, cũng không biết được trong cái ly này là thuốc gì.
Bà nhíu mày, hé miệng nuốt cạn những thứ có mùi tanh nồng kia vào miệng.
Khi chất lỏng sên sệt trôi xuống cổ họng, Huỳnh Bảo Nhi giật mình một cái.
Cảm giác này hơi quen thuộc? Nhưng chính xác là cái gì thi bà không thể nhớ rõ.
“Mùi vị này quen quá?” Sau khi Huỳnh Bảo Nhi uống xong, bà đưa mắt nhìn Trần Thanh Vũ nói.
“Chỉ là thuốc thôi, ngoan, uống xong thì đi ngủ đi.”
Trần Thanh Vũ hôn lên khóe môi của Huỳnh Bảo Nhi, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng bà nói.
Cơ thể Huynh Bảo Nhi vốn dĩ đang rất yeu, bà nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sau khi nhìn Huỳnh Bảo Nhi ngủ say, Trần Thanh Vũ mới nhẹ nhàng buông bà ra.
Trần Thanh Vũ nhìn cái ly trong tay, đáy mắt hiện ra vẻ cực kỳ kiên định..