Hoàng Song Thư từ chối tình cảm của Lâm Huy Thành, không chỉ là bởi vì Trần Quân Phi, mà còn vì quá khứ trước đây của cô.
Lúc Lâm Huy Thành tỏ tình với Hoàng Song Thư, Hoàng Song Thư đã nói hết với Lâm Huy Thành về những gì mà cô đã trải qua.
Vốn tưởng rằng Lâm Huy Thành chắc chắn sẽ ghét bỏ cô, nhưng Lâm Huy Thành chẳng hề như vậy.
Lâm Huy Thành chỉ năm lấy tay của Hoàng Song Thư và nghiêm túc nói: “Song Thư, anh sẽ chăm sóc cho em.
Chúng ta sẽ cùng nhau gầy dựng nên một gia đình.”
Lâm Huy Thành là một trẻ mồ côi, anh ấy sảng lập nên công ty này, từng bước đi đến thành công.
Lâm Huy Thành thật sự rất tài giỏi.
Anh ấy có một chấp niệm rất cứng nhắc về gia đình, anh ấy khát khao có một gia đình thuộc về chính mình.
Hoàng Song Thư cảm động bởi Lâm Huy Thành, cuối cùng cô mở lòng mình ra, muốn vứt bỏ hết tất cả quá khứ trước đây, tìm kiếm hạnh phúc thuộc về riêng mình.
Nhưng mà, hôm nay sau khi nhìn thấy trang báo đó, Hoàng Song Thư lại không có cách nào vứt bỏ hoàn toàn đoạn quả khứ trước kia.
Cô muốn quay về thủ đô để thăm Huỳnh Bảo Nhi.
Người phụ nữ mà cô xem như là mẹ ruột ấy.
“Lâm Huy Thành, Huỳnh Bảo Nhi bị bệnh rồi.
Hình như là có vẻ nặng lắm.”
Hoàng Song Thư đặt dao nĩa trong tay xuống, nhìn Lâm Huy Thành và nhẹ giọng nói.
Lâm Huy Thành nghe xong, hàng mi lập tức khẽ run, “Em muốn đến thủ đô sao?”
Lâm Huy Thành biết hết mọi chuyện về Hoàng Song Thư, Huỳnh Bảo Nhi là ai… Dĩ nhiên là Lâm Huy Thành cũng rất rõ.
Hoàng Song Thư nhìn Lâm Huy Thành, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, em muốn đến thủ đô.
Bà ấy là người mà em coi như là mẹ ruột của mình, em muốn… Được, anh đi cùng em” Hoàng Song Thư dừng một hồi rồi nhìn Lâm Huy Thành.
Cô lo rằng Lâm Huy Thành sẽ để tâm đến việc cô vần chưa dứt tình cảm với Trần Quân Phi nên hơi ngượng nghịu không biết phải mở lời như thế nào.
Nhưng mà, Lâm Huy Thành cắt ngang lời nói vẫn còn dang dở của cô.
Người đàn ông này bỗng nghiêm túc lạ thường, năm lấy bàn tay của Hoàng Song Thư, nhìn cô với vẻ mặt trịnh trọng và nói.
Nghe thấy lời nói của Lâm Huy Thành, khóe mắt Hoàng Song Thư hiện lên vài tia ửng hồng nhàn nhạt.
Cô không ngờ rằng Lâm Huy Thành sẽ vứt lại công việc và đi đến thủ đô cùng với cô.
“Cô gái ngốc, khóc cái gì chứ?” Lâm Huy Thành vươn tay lau khóe mắt của Hoàng Song Thư, mỉm cười nói.
“Cảm ơn anh, Lâm Huy Thành” Hoàng Song Thư ôm chầm lấy Lâm Huy Thành, nhẹ giọng nói.
Sao cô lại có phước gặp được người đàn ông tốt như Lâm Huy Thành thế kia chứ?
Lâm Huy Thành tựa cằm lên trên vai Hoàng Song Thư, nhàn nhạt nói: “Đồ ngốc, em là bạn gái của anh, cũng sắp trở thành vợ của anh luôn rồi.
Anh không đối xử tốt với em thì còn đối xử tốt với ai nữa chứ? Song Thư, chúng ta đã nói là sẽ cùng nhau xây dựng nên một gia đình mà không phải hay sao? Lâm Huy Thành, em thích anh, thật đấy… thật sự rất thích anh.” Hoàng Song Thư chủ động hôn lên môi của Lâm Huy Thành.
Hoàng Song Thư là một người phụ nữ rất truyền thống, cô rất ít khi chủ động hôn Lâm Huy Thành.
Nhưng mà, lần này cô lại vô cùng nhiệt tình hôn Lâm Huy Thành.
Lâm Huy Thành biết hết mọi chuyện về Hoàng Song Thư, Huỳnh Bảo Nhi là ai… Dĩ nhiên là Lâm Huy Thành cũng rất rõ.
Hoàng Song Thư nhìn Lâm Huy Thành, khế gật đầu: “Đúng vậy, em muốn đến thủ đô.
Bà ấy là người mà em coi như là mẹ ruột của mình, em muốn… Được, anh đi cùng em.” Hoàng Song Thư dừng một hồi rồi nhìn Làm Huy Thành.
Cô lo rằng Lâm Huy Thành sẽ để tâm đến việc cô vẫn chưa dứt tình cảm với Trần Quân Phi nên hơi ngượng nghịu không biết phải mở lời như thế nào.
Nhưng mà, Lâm Huy Thành cắt ngang lời nói vẫn còn dang dở của cô.
Người đàn ông này bỗng nghiêm túc lạ thường, nằm lấy bàn tay của Hoàng Song Thư, nhìn cô với vẻ mặt trịnh trọng và nói.
Nghe thấy lời nói của Lâm Huy Thành, khóe mắt Hoàng Song Thư hiện lên vài tia ứng hồng nhàn nhạt.
Cô không ngờ rằng Lâm Huy Thành sẽ vứt lại công việc và đi đến thủ đô cùng với cô.
“Cô gái ngốc, khóc cái gì chứ?” Lâm Huy Thành vươn tay lau khóe mắt của Hoàng Song Thư, mỉm cười nói.
“Cảm ơn anh, Lâm Huy Thành.” Hoàng Song Thư ôm chầm lấy Lâm Huy Thành, nhẹ giọng nói.
Sao cô lại có phước gặp được người đàn ông tốt như Lâm Huy Thành thế kia chứ?
Lâm Huy Thành tựa cằm lên trên vai Hoàng Song Thư, nhàn nhạt nói: “Đồ ngốc, em là bạn gái của anh, cũng sắp trở thành vợ của anh luôn rồi, Anh không đối xử tốt với em thì còn đối xử tốt với ai nữa chứ? Song Thư, chúng ta đã nói là sẽ cùng nhau xây dựng nên một gia đình mà, không phải hay sao? Lâm Huy Thành, em thích anh, thật đấy… thật sự rất thích anh.” Hoàng Song Thư chủ động hôn lên môi của Lâm Huy Thành.
Hoàng Song Thư là một người phụ nữ rất truyền thống, cô rất ít khi chủ động hôn Lâm Huy Thành.
Nhưng mà, lần này cô lại vô cùng nhiệt tình hôn Lâm Huy Thành.
Dường như Lâm Huy Thành rất thích sự chủ động của Hoàng Song Thư.
Anh ấy ôm lấy cơ thể của Hoàng Song Thư, dịu dàng thẳm thiết hôn cô và nói: “Song Thư, đêm nay… có được hay không?”
Tính cách của Lâm Huy Thành vô cùng ôn hòa chu đáo.
Anh ấy biết Hoàng Song Thư vẫn chưa tiếp nhận anh ấy hoàn toàn.
Tuy rằng bọn họ đã sống cùng nhau nhưng vẫn chưa làm ra chuyện vượt quá giới hạn.
Thường ngày đi dạo phố, ngoại trừ năm tay thì họ chỉ có hôn.
Lâm Huy Thành đợi Hoàng Song Thư tiếp nhận anh ấy.
“Được.” Hoàng Song Thư cảm thấy cô nên vứt bỏ hết mọi chuyện trong quá khứ.
Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới cùng Lâm Huy Thành.
Sự nhường nhịn của Lâm Huy Thành đã nói cho Hoàng Song Thư biết rằng cô cũng không được ích kỷ nữa.
Nếu cô đã xác định mối quan hệ cùng với Lâm Huy Thành, sao có thể để anh ấy cứ mãi chịu thiệt thòi được chứ? Mỗi buổi tối, Lâm Huy Thành ôm Hoàng Song Thư, thật ra anh ấy rất thèm muốn Hoàng Song Thư, nhưng anh ấy không hề làm ra bất kỳ hành động nào tổn thương đến cô.
Sự dịu dàng của người đàn ông này khiến Hoàng Song Thư cảm thấy hổ then.
Cô muốn ở bên cạnh Lâm Huy Thành, muốn cùng anh ấy tạo nên một gia đình ấm áp.
Lâm Huy Thành rất vui.
Tối đến, Lâm Huy Thành hớn hở xuống bếp làm một bàn tiệc dưới ánh nến.
Hoàng Song Thư mặc bộ lễ phục mà Lâm Huy Thành đã tặng cho cô, nhảy cùng với anh.
Bầu không khí lãng mạn khiến hai người họ đều say mê.
Lâm Huy Thành đè Hoàng Song Thư xuống sàn nhà, ôn nhu nhìn Hoàng Song Thư.
Đến cuối cùng, Lâm Huy Thành vẫn không đụng vào cô, anh ấy tôn trọng cô.
Lâm Huy Thành ôm lấy cơ thể của Hoàng Song Thư, nhìn vẻ mặt ngập tràn hổ thẹn của Hoàng Song Thư và nói: “Song Thư, anh sẽ đợi em.
Anh sẽ đối xử tốt với em đến suốt cuộc đời.
Ánh mắt của Lâm Huy Thành sảng rực lạ thường nhìn Hoàng Song Thư và nói.
Sóng mũi của Hoàng Song Thư hơi chua chát.
Hạnh phúc đến quả bất ngờ khiến cho cô có một cảm giác vô cùng sợ hãi.
Cô rất sợ, sợ rằng tất cả mọi thứ chỉ là phù du, “Lâm Huy Thành, anh sẽ ở cùng em đến suốt cuộc đời đúng không?” Hoàng Song Thư ngơ ngẩn nhìn gương mặt anh tuấn dịu dàng tinh tế lạ thường ở trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, anh sẽ ở cùng em đến suốt cuộc đời.
Lâm Huy Thành gật gật đầu rồi nói với Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư nghe xong, cô hôn lên cắm của Lâm Huy Thành và nói: “Lâm Huy Thành, cảm ơn anh.” Có thể gặp được anh, quả thật là điều cực kỳ may mắn đối với cô, thật đấy… “Trần Thanh Vũ, rốt cuộc là hàng ngày anh cho em uống cái gì vậy?”
Sau khi uống loại thuốc kì lạ kia liên tục suốt một tháng trời, quả thật là tinh thần của Huỳnh Bảo Nhi đã tốt hơn rất nhiều.
Lúc Lê Hoàng Long đến kiểm tra cũng cứng đờ cả người.
Ông ta vốn tưởng rằng Huỳnh Bảo Nhi sẽ không cầm cự nổi quả một tháng, nhưng sự thật đã chứng minh, lý thuyết dù sao cũng chỉ là lý thuyết.
Hiện giờ Huỳnh Bảo Nhi vẫn sống ngon lành, hơn nữa tình trạng sức khỏe đang dần dần tốt lên rất nhiều.
Huỳnh Bảo Nhi nói với Lê Hoàng Long, đều do thuốc của Lê Hoàng Long cho cô có công hiệu tốt.
Nhưng mà, Lê Hoàng Long lại ngơ ngác nói: “Tôi chẳng cho cô thuốc gì cả mà?”
Huỳnh Bảo Nhi nghe xong, cơ thể không khỏi cứng ngắc.
Bà nhớ đến thuốc mà mình phải uống vào mỗi nửa đêm, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
Tối đến, sau khi ăn cơm xong, lúc Trần Thanh Vũ ôm Huỳnh Bảo Nhi đi ngủ, đột nhiên Huỳnh Bảo Nhi đẩy cơ thể của Trần Thanh Vũ ra.
Đôi mắt quả đào đen bóng ấy mang theo một chút âm u nhìn về phía Trần Thanh Vũ, hỏi.
Nghe thấy lời nói của Huỳnh Bảo Nhi, cơ thể Trần Thanh Vũ khẽ cứng đờ.
Ông hé môi nói: “Chang có gi cá.
Đã nói rồi, là thuốc của Lê Hoàng Long..
Hôm nay Lê Hoàng Long đến để kiểm tra sức khỏe cho em, em có hỏi rồi, anh ta nói là chẳng hề cho em thuốc gi cả.
Trần Thanh Vũ, anh đang giấu em điều gì?”
Ảnh mắt của Huỳnh Bảo Nhi sắc bén lạ thường nhìn vào Trần Thanh Vũ Trần Thanh Vũ chẳng nói gì cả.
Ông chỉ vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của Huỳnh Bảo Nhi, âm thanh mang theo sự yếu ớt và khản đặc, nói: “Huỳnh Bảo Nhi, đừng hỏi nữa.
Đây là thuốc anh lấy từ chỗ người khác, có thể làm cho sức khỏe của em trở nên tốt hơn.
Rốt cuộc mấy cái mùi tanh kia là cái gì? Có phải là máu tươi không?” Trước đây Huỳnh Bảo Nhi mãi luôn hoài nghi là máu tươi, chỉ là không dám tin mà thôi.
Bây giờ nhìn thấy bộ dạng giống như là đang che giấu điều gì đó của Trần Thanh Vũ, sự ngờ vực trong lòng Huỳnh Bảo Nhi càng lúc càng lớn.
Đối diện với câu hỏi của Huỳnh Bảo Nhi, Trần Thanh Vũ chẳng thể nói ra được một câu nào.
“Trần Thanh Vũ, đưa tay của anh qua đây.”
Huỳnh Bảo Nhi sâm mặt xuống, gọi Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ nghe vậy, cơ thể hơi run rẩy.
“Em nói là… đưa tay của anh qua đây”
Thấy Trần Thanh Vũ chẳng hề nhúc nhích, Huỳnh Bảo Nhi lập tức sầm mặt xuống và gọi Trần Thanh Vũ lần nữa.
Dạo gần đây, lúc nào Trần Thanh Vũ cũng mặc áo dài tay.
Hơn nữa mỗi lần Huỳnh Bảo Nhi đụng phải tay của Trần Thanh Vũ, lần nào cũng cảm thấy cứng ngắc.
Điều này khiến bà cảm thấy hơi kì lạ.
“Trẻ rồi đây Bảo Nhi, em phải đi ngủ rồi.” Trần Thanh Vũ cứ giống như không nghe thấy lời nói của Huỳnh Bảo Nhi, ông cưng chiều vuốt ve hàng tóc mai của bà, dịu dàng nói.
“Trần Thanh Vũ, có phải là anh cho em uống máu rồi không?”
Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trần Thanh Vũ đang ôm chầm lấy bà nhưng chẳng hề có ý định trả lời câu hỏi của bà, bèn hỏi lại lần nữa.
Trần Thanh Vũ lắc đầu, gương mặt tuần mĩ mang một chút nét buồn cười, nói: “Đầu óc em nghĩ ngợi cái gì thế kia? Sao anh có thể cho em uống máu được chứ? Nhưng dạo gần đây anh rất khác thường.
Sắc mặt cũng rất kì lạ.” Huỳnh Bảo Nhi thấy Trần Thanh Vũ như vậy, không khỏi ngờ vực nói.
Chẳng lẽ mùi vị đó không phải là mùi máu tươi hay sao? “Có phải là đang đóng phim đầu, uống máu cái gì chứ.
Nếu máu của anh mà có thể cứu được em, anh rút cạn máu của mình là được rồi.”
Trần Thanh Vũ bóp sóng mũi của Huỳnh Bảo Nhi, có chút buồn cười, nói.
Huỳnh Báo Nhi nghiêm túc nhìn Trần Thanh Vũ một hồi lâu, thấy trên mặt Trần Thanh Vũ quả thật không có biểu cảm kì lạ nào khác, bà mới dần dần thả lỏng hàng lông mày ra.
“Được rồi, em đã mệt lắm rồi, phải đi ngủ thôi.
Chỉ cần đi ngủ, cơ thể mới càng ngày càng khỏe được.”
Trần Thanh Vũ hôn lên mí mắt của Huỳnh Bảo Nhi, nhẹ giọng nói.
Huỳnh Bảo Nhi gật gật đầu rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Thấy Huỳnh Bảo Nhi đã ngủ say, đáy mắt Trần Thanh Vũ hiện lên vài tia sáng nhàn nhạt.
Ông cúi đầu xuống, bin rin hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Huỳnh Bảo Nhi.
Thấy sức khỏe Huỳnh Bảo Nhi càng ngày càng tốt lên, Trần Thanh Vũ biết rằng những gì mà ông đã bỏ ra là hoàn toàn xứng đáng.
Nửa đêm, bên trong phòng sách, người đàn ông tháo bỏ lớp bằng quần trên cổ tay minh.
Nhìn vết thương ghê rợn ở trên đó, người đàn ông giơ con dao ở trong tay lên, không một chút chần chừ liền quet ngang cổ tay của chính mình.
Nhưng lại bị một giọng nói yêu ớt run rẩy cản lại.
“Trần Thanh Vũ… anh điện rồi à?”
Giọng nói này làm cho Trần Thanh Vũ kinh hoàng, khiến toàn thân ông cứng ngắc.
Ông chầm chậm quay đầu lại thì nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi đang đứng ngoài cửa, bà dùng một ánh mắt hoảng sợ và thậm chí là bi thương nhìn ông.
Sự run rẩy bên khóe mắt người phụ nữ kích thích con tim của người đàn ông.
Khiến cho toàn thân Trần Thanh Vũ cứng đờ hết cả.
Cổ họng của ông cuồn cuộn một hồi rồi phát ra âm thanh khó nói thành lời: “Bảo Nhi… tại sao em… lại?”
Tại sao Huỳnh Bảo Nhi lại xuất hiện ở ngoài cửa? Chẳng phải vào lúc này bà đang ngủ say giấc hay sao? Chỉ cần điều chế thuốc xong, Trần Thanh Vũ sẽ đưa cho Huỳnh Bảo Nhi uống ngay.
“Anh đang làm cái gì đấy? Nói cho em biết đi, rốt cuộc là anh đang làm cái gì?” Huỳnh Bảo Nhi mặc một bộ đồ ngủ màu trắng trơn, đi về phía Trần Thanh Vũ.
Sau khi nhìn thấy cổ tay phải của Trần Thanh Vũ, chiếc cổ tay lộ ra lớp xương trắng chân chịt, còn có cả nhiều vết thương ghê rợn ở trên đẩy, Huỳnh Bảo Nhi bồng cảm thấy khó thở lạ thường.
Suốt hơn một tháng nay, thuốc mà Huỳnh Bảo Nhi uốn..
đều mà máu thịt của Trần Thanh Vũ hay sao?
Điên rồi, Trần Thanh Vũ đúng là điên thật rồi! “Anh muốn cứu em.” Trần Thanh Vũ buông con dao trong tay xuống, sắc mặt đều là một mảng trắng bệch, Tia sáng ảm đạm rơi trên khuôn mặt lờ mờ đôi chút xanh xao của Trần Thanh Vũ, khiến toàn thân người khác không khỏi run rẩy.
“Anh muốn dùng cách này để cứu em đó sao? Trần Thanh Vũ, anh đúng là điên thật rồi.”
Hốc mắt Huỳnh Bảo Nhi ngập tràn nước mắt.
Bà đau đớn khôn nguôi quỳ xuống mặt đất, che kin mặt khóc nức nở.
Cứ nghĩ đến bao lâu nay bà vẫn luôn uống máu thịt của Trần Thanh Vũ, Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy rất đua lòng và cũng rất muốn ói.
Rốt cuộc là Trần Thanh Vũ muốn làm gì? Muốn chết hay sao? “Anh… cho người đi Bắc Giang.
Thầy pháp ở đó nói với anh là lấy máu tươi và thịt của người thương làm thuốc thì sẽ có thể giúp cho sức khỏe của em tốt hơn.
Anh muốn em lúc nào cũng khỏe mạnh.”.