Hoàng Song Thư tựa vào lòng Trần Quân Phi, sắc mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt.
"Phan Huỳnh Bảo, đây là chuyện giữa tôi và Hoàng Song
Thư, không cần cậu quan tâm, rõ chưa?"
Trần Quân Phi quay đầu, nhìn Phan Huỳnh Bảo bằng ánh mặt lạnh lùng.
"Anh sẽ hối hận, Trần Quân Phi." Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần
Quân Phi - người đang vô cùng cố chấp kia - lạnh lùng nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Quân Phi căng lên, anh siết mạnh năm tay nhìn Phan Huỳnh Bảo bằng ánh mắt u ám rồi cổ chấp bế Hoàng Song Thư lên tầng.
"Anh ba, vừa nãy anh hai đảng sợ quá."
Hình như bé Gạo Tẻ hơi sợ hãi trước dáng vẻ đáng sợ vừa rồi của Trần Quân Phi.
Cô bé ôm lấy chân Phan Huỳnh Bảo, trên khuôn mặt non nớt tràn ngập vẻ sợ hãi.
"Đừng sợ." Phan Huỳnh Bảo nhìn lướt qua cầu thang bằng ánh mắt hơi âm u.
Khi nghĩ đến những lời vừa rồi của Trần Quân Phi, con người của anh ấy tối hẳn xuống, "Anh ba, chị xinh đẹp sẽ lấy anh hai à?" Khi hai người rời khỏi biệt thự, đột nhiên bé Gạo Tẻ hỏi Phan Huỳnh Bảo.
"Bé Gạo Tẻ muốn chị ấy trở thành chị dâu của mình sao?"
Phan Huỳnh Bảo củi đầu, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt bé
Gạo Tẻ.
Bé Gạo Tẻ chớp mắt, ấm ức nói: "Em thích chị xinh đẹp, cũng mong chị và anh hai ở bên nhau nhưng...!hình như chú vừa rồi là bạn trai của chị xinh đẹp.
Mẹ nói rồi, không được cướp đồ của người khác, chị xinh đẹp có người yêu rồi, vì thế anh hai không nên cướp chị ấy đi."
Lời của bé Gao Tẻ khiển Phan Huỳnh Bảo thầm thở dài trong lòng.
Ngay cả trẻ con cũng hiểu đạo lý này, tại sao Trần Quân Phi không hiểu chứ?
Mỗi khi nghĩ đến tính cách cố chấp của Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Bảo lại thấy đau đầu.
Bây giờ anh ấy rất lo lãng về những chuyện trong tương lai, hy vọng Trần Quân Phi thật sự không hối hận....
Sau khi bị Trần Quân Phi đuối khỏi biệt thự, Lâm Huy Thành vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chờ Hoàng Song Thư ở bên ngoài nói rãng muốn đưa cô về nhà.
Sự tự do của Hoàng Song Thư bị Trần Quân Phi cướp mất, hàng ngày cô chi có thể quanh quẩn trong phòng.
Hoàng Song Thư đứng trước cửa sổ nhìn Lâm Huy Thành đang ngước mặt về phía biệt thự ở cổng chính, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lâm Huy Thành, đồ ngốc, anhđã thấy hết rồi nhưng tại sao vẫn không chịu rời đi chứ? Loại phụ nữ như em vốn không xứng với anh, rốt cuộc anh có hiểu không hả? "Sao thế? Đau lòng à?" Hôm nay Trần Quân Phi không đi làm.
Bởi vì gần đây tâm trạng của Hoàng Song Thư rất kém nên anh vẫn luôn ở nhà với cô.
Anh bảo người giúp việc nấu cháo tổ yến, đang hào hứng bưng lên thì không ngờ lại trông thấy Hoàng Song Thư nhìn ra ngoài cửa số với vẻ đau khổ và buồn bã.
Trần Quân Phi đặt tổ yến lên bàn, đứng sau lưng Hoàng Song Thư, lần theo ánh mắt của cô phát hiện ra cô đang nhìn
Lâm Huy Thành.
Người đàn ông tên Lâm Huy Thành này đúng là cố chấp.
Trần Quân Phi đã cho người đuổi anh ấy đi hết lần này đến lần khác nhưng Lâm Huy Thành vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Trần Quân Phi, rốt cuộc anh muốn làm gi? Có phải anh muốn ép tôi chết hay không?" Hoàng Song Thư quay đầu, giận dữ hét lên với Trần Quân
Phi.
"Chết, em nỡ chết à? Nếu em chết thì Lâm Huy Thành phải làm sao? Em có nhẫn tâm nhìn tôi giết anh ta không, hứm? Hay là tôi cướp luôn công ty của anh ta nhé, đợi đến khi trắng tay rồi thì tự anh ta sẽ biết khó mà lui."
Trần Quân Phi bóp cấm Hoàng Song Thư với vẻ mặt vô cùng âm u và đáng sợ, cười lạnh.
Nghe thấy Trần Quân Phi nói như thế, sac mặt Hoàng Song Thư trắng bệch.
"Hoàng Song Thư, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, nếu tôi muốn giết Lâm Huy Thành thì quá dễ dàng, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên tôi là được rồi." Trần Quân Phi siết chặt eo Hoàng Song Thư lại, phả hơi vào mặt cô,
Hoàng Song Thư nhìn sang chỗ khác với vẻ hơi chán ghét nhưng Trần Quân Phi lại siết eo cô mạnh hơn.
"Đừng choc giận tôi, nghe rõ chưa, hứm?" Nét mặt và ánh mắt của Trần Quân Phi trở nên âm u, anh nói với cô bằng vẻ hung ác.
"Trần Quân Phi, anh lại định làm gì?" Hoàng Song Thư vốn muốn lờ Trần Quân Phi đi nhưng cô lại phát hiện có mấy vệ sĩ đang đi về phía Lâm Huy Thành, người nào cũng cầm gậy gỗ trông rất dữ tợn.
Hoàng Song Thư sợ đến mức run rẩy, sắc mặt không khỏi trắng hơn mấy phần, trong giọng nói cũng xen lẫn chút khẩn trương.
"Định làm gì ư? Người đàn ông này thật sự hơi phiền đấy." Trần Quân Phi lạnh lùng nhìn về phía Lâm Huy Thành ở cổng, phun ra một câu.
Cổng chính.
Lâm Huy Thành bị người của Trần Quân Phi đuổi ra nhưng anh ấy vẫn chưa từ bỏ ý định, ngày nào cũng đến biệt thự này, muốn khiến Trần Quân Phi thả Hoàng Song Thư ra.
"Cậu Thành, anh đã khiến cậu chủ rất tức giận, Đây là cơ hội cuối cùng, mời anh đi cho" Vệ sĩ dẫn đầu lạnh lùng nhìn Lâm Huy Thành.
"Đừng mơ." Lâm Huy Thành nhìn đám đàn ông áo đen đang vây quanh mình với vẻ không quan tâm thì cố chấp ngẩng đầu, nghiên răng nghiến lợi nói với bọn họ.
Nghe thấy thế, sắc mặt của người đàn ông cầm đầu trở nên lạnh lẽo, anh ta giơ tay lên rồi lạnh nhạt nói: "Nếu đã vậy thì cậu Thành cũng đừng trách tôi."
Anh ta vừa dứt lời, đám người kia bèn giơ gậy gỗ lên đánh vào người Lâm Huy Thành.
"A!" Lâm Huy Thành đau đến mức cá người run rẩy, khuôn mặt tuần tú co rúm lại.
"Có đi không?" Vệ sĩ cầm đầu nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Lâm Huy Thành thì lại nói với vẻ nghiêm nghi.
"Không đi, tôi tuyệt đối không đi." "Đánh tiếp." Thấy Lâm Huy Thành cổ chấp như vậy, người đàn ông cười lạnh ra lệnh cho đàn em sau lưng.
Những cây gậy gỗ kia đập lên người Lâm Huy Thành một cách không thương tiếc,anh ấy ôm đầu cuộn người trên mặt đất.
Nhưng cho dù như vậy nhưng Lâm Huy Thành vẫn không kêu một tiếng.
Hoàng Song Thư đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn thấy tất cả mọi chuyện, cô không chịu được nữa bèn tóm lấy quần áo Trần Quân Phi, phát ra tiếng hét chói tai: "Trần Quân Phi dừng lại đi, tôi sẽ khuyên anh ấy rời khỏi đây, dừng lại đi mà." "Em đang khóc vì anh ta à?" Trần Quân Phi nhìn khuôn mặt đây nước mắt của Hoàng Song Thư bằng ánh mắt âm u, nơi trái tim bỗng trở nên hơi đau đớn.
Trong đối mặt đầy nước của Hoàng Song Thư tràn ngập sự căm hận dữ dội.
Trần Quân Phi sững sở trước sự căm hận trong mắt Hoàng
Song Thư, chỉ một chốc sau, cơ thể anh chậm rãi mềm xuống.
Anh vươn tay chạm vào mí mắt cô, con ngươi hơi tối đi: "Hận tôi sao?"
Hoàng Song Thư muốn nhào về phía Trần Quân Phi rôi cần chết anh nhưng cuối cùng cô vẫn không làm như thế.
Cô nhằm mắt lại để mặc nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, hơi nghẹn ngào nói: "Tôi đồng ý ở bên anh nhưng tôi muốn Lâm Huy Thành được yên ổn, anh không được ra tay với anh ấy nữa." "Chỉ cần em ở bên tôi, đương nhiên tôi sẽ không đụng đến anh ta rồi."
Sau khi nhận được đáp án khiến mình hài lòng, Trần Quân Phi vươn tay sờ vào cằm Hoàng Song Thư rồi nói với vẻ sâu xa.
Lâm Huy Thành, thật xin lỗi, anh hãy quên em khỏi cuộc đời mình đi, em không phải là một cô gái tốt, anh xứng đáng...!với người tốt hơn.
"Dừng tay!"
Giữa lúc đảm người đang không ngừng đánh đập Lâm Huy Thành thì một giọng nói yếu ớt chợt vang lên.
Đám người kia ngừng tay, đồng loạt quay đầu lại.
Sau khi nhìn thấy Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư, bọn họ lập tức đứng thành hàng hành lễ với Trần Quân Phi.
"Cậu hai."
Trần Quân Phi hất cắm, ra hiệu cho bọn họ lùi ra sau.
Lâm Huy Thành nắm rạp trên đất với vẻ vô cùng chật vật, trên người có rất nhiều vết thương khiến người khác nhìn mà giật mình, ngay cả khuôn mặt tuấn tú cũng dinh vài vết máu.
Nhưng cho dù là như vậy, Lâm Huy Thành vẫn nở nụ cười ấm áp khi thấy Hoàng Song Thư: "Song Thư, rốt cuộc em cũng ra roi, chúng ta về nhà được không?" "Anh đi đi, Lâm Huy Thành.
Khi thấy dáng vẻ này của Lâm Huy Thành, Hoàng Song Thư vô cùng đau lòng.
Cô siết chặt nắm tay, nặng nề nói.
Khi thấy sắc mặt khó coi và nhẫn nhịn của Hoàng Song Thư, Lâm Huy Thành bèn châm rãi đứng dậy, lảo đảo bước đến trước mặt cô, anh ấy nắm lấy tay cô rồi thận trọng nói: "Song Thư, chúng ta cùng rời khỏi đây rồi về nhà, được không?"
Về nhà?
Nhà ở đâu? Hoàng Song Thư không còn nhà nữa, cô không biết rốt cuộc nhà của mình đang ở đâu, thật sự không biết.
Hoàng Song Thư ra sức kiềm chế tâm trạng của mình, cô hít sâu một hơi rồi cắn môi nói: "Thật xin lỗi Lâm Huy Thành, có lẽ em phải nuốt lời rồi, em không thể ở bên anh được." "Em nói gì cơ? Song Thư, đừng đùa nữa được không?" Lời của Hoàng Song Thư khiến tâm trạng Lâm Huy Thành vô cùng kích động.
Đôi mắt Lâm Huy Thành dần trở nên đỏ ngầu, anh ấy nằm chặt lấy tay Hoàng Song Thư rồi khàn giọng nói.
"Em muốn ở bên Trần Quân Phi, Lâm Huy Thành, anh đi đi."
Hoàng Song Thư lạnh lùng hất tay Lâm Huy Thành ra, quay lưng về phía anh ấy, giận dữ hét lên.
Lâm Huy Thành nhìn Hoàng Song Thư với vẻ không dám tin, không ngừng lùi lại phía sau.
"Phiền các anh đưa anh ấy đến bệnh viện, sau này đừng cho anh ấy tới gần đây nữa." Hoàng Song Thư lạnh nhạt ra lệnh cho vệ sĩ bên cạnh rồi bước đến bên Trần Quân Phi, cô chủ động kéo tay anh đi vào trong biệt thự.
"Song Thư...!Hoàng Song Thư...!Em đứng lại đó cho anh, Hoàng Song Thư!"
Tiếng gào thét đầy đau khổ của Lâm Huy Thành vang lên sau lưng Hoàng Song Thư, khi nghe thấy giọng nói khản đặc của người đàn ông, đôi mắt Hoàng Song Thư không khói đỏ hoe.
Cô ra sức kiềm chế tâm trạng của mình, cười khổ một tiếng rồi hít một hơi thật sâu, kiên định bước về phía trước.
"Song Thu, anh sẽ không từ bỏ.
Em có nghe không, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu!"
Giọng nói của Lâm Huy Thành nặng nề đập vào tai Hoàng Song Thư hết lần này đến lần khác.
Hoàng Song Thư cưoi kho, không nhịn được mà che mặt bật khóc.
"Đau lòng như vậy à? Việc rời khỏi Lâm Huy Thành khiến em khó chịu đến thể ư?" Sau khi quay về biệt thự, Trần Quân Phi ấn Hoàng Song Thư vào tường với vẻ mặt vô cùng đáng sợ, đôi mất vốn lạnh lẽo của anh càng trở nên hung tàn hơn.
"Trần Quân Phi, anh không biết yêu" Hoàng Song Thư ngẩng đầu nhìn Trần Quân Phi, nở một nụ cười đầy mia mai.
"Câm miệng cho tôi.
Hoàng Song Thư, nếu em còn dám nhìn tôi với vẻ mặt này thì đừng trách tôi không khách khí." Trần
Quân Phi lạnh lùng nheo mat quát lên với cô.
Trước những lời nghiêm khắc của Trần Quân Phi, Hoàng Song Thư chỉ lạnh lùng nở nụ cười chế giễu,
Cô không nói gì nữa, đẩy mạnh Trần Quân Phi ra rồi lạnh nhạt đi lên tầng.
Trần Quân Phi nhìn theo bóng lưng của Hoàng Song Thư bằng đôi mắt đỏ ngầu, anh vẫn luôn siết chặt nắm tay, khuôn mặt tuấn tú sắc sảo tràn ngập sự âm u và khủng khiếp..